Thứ Hai, 18 tháng 4, 2022

Bí quyết trường thọ của những người lớn tuổi nhất thế giới: Ăn uống lành mạnh thôi chưa đủ, 5 mẹo này đã giúp các cụ ông bà sống hơn 100 tuổi...

Bạn có thể kiểm soát phần lớn sức khỏe và tuổi thọ thông qua chế độ ăn uống và thực hành chăm sóc sức khỏe thể chất.

Nhiều người nghĩ rằng tuổi thọ phần lớn do di truyền quyết định. Tuy nhiên, gen đóng vai trò nhỏ hơn nhiều. Đối với một số cá nhân, việc sống trường thọ có liên quan đến yếu tố di truyền. Một số khác lại có những phương pháp riêng.

Eden’s Gate, cửa hàng ở Anh, chuyên cung cấp các sản phẩm mang lại lợi ích cho sức khoẻ. Công ty đã nghiên cứu những cá nhân giữ kỷ lục là người sống lâu đời nhất trên toàn thế giới. Nghiên cứu bao gồm tuổi, nơi đang (hoặc đã sống) và bí quyết trường thọ của họ.

Dưới đây là bí mật trường thọ của những người cao tuổi nhất thế giới.

1. Jeanne Louise Calment, 122 tuổi: Dùng dầu olive

“Có vẻ Jeanne Louise Calment (1875-1997) đã sống cuộc đời dài đến khó tin”, cây bút Eat This, Not That bình luận. Thực tế, theo Eden’s Gate, điều đáng chú ý là cụ Calmet được cho là cá nhân duy nhất sống trên 120 tuổi. Rõ ràng, cụ là người lớn tuổi nhất thế giới.

Theo hồ sơ điều tra dân số, cụ bà người Pháp sống lâu hơn cả con gái và cháu trai của cụ. Bà được Kỷ lục Guinness thế giới công nhận là người sống lâu nhất thế giới ở tuổi 112.

Cụ sống ở Arles, Pháp. Cụ bà sinh ra trong gia đình giàu có, trải qua thời thơ ấu tuyệt vời và có lối sống lành mạnh, năng động từ sớm. Đáng chú ý, gia đình trực hệ của cụ cũng có tuổi đời vượt qua ngưỡng trung bình.

Cụ Calmet sinh ra đã ổn định về tài chính. Do vậy, cụ không cần theo đuổi công việc toàn thời gian. Ngược lại, cụ bà có thể tham giacác hoạt động vui chơi như trượt patin, bơi lội, đạp xe, tennis, opera và piano. Ở tuổi 85, cụ bà còn học đấu kiếm. Phong cách sống năng động ấy vẫn được duy trì ngay cả khi cụ Calmet 100 tuổi.

Về bí quyết trường thọ, Calmet cho biết đã bỏ hút thuốc từ năm 120 tuổi. Cụ Calmet cho biết đã kéo dài tuổi thọ nhờ chế độ ăn nhiều dầu olive. Cụ bà cũng đề xuất rằng nụ cười như “liều thuốc” giúp kéo dài tuổi thọ. Để duy trì ngoại hình tương đối trẻ trung so với tuổi, cụ bà dùng dầu olive thoa lên mặt kết hợp phấn phủ.

Bí quyết trường thọ của những người lớn tuổi nhất thế giới: Ăn uống lành mạnh thôi chưa đủ, 5 mẹo này đã giúp các cụ ông bà sống hơn 100 tuổi - Ảnh 1.

Cụ Calmet dùng dầu olive thoa lên mặt để duy trì vẻ ngoài trẻ hơn tuổi. Ảnh: CGTN.

 CGTN.

2. Kane Tanaka, 119 tuổi: Giữ cho đầu óc minh mẫn

Ở Nhật Bản, tuổi thọ trung bình cao là điều phổ biến. Kane Tanaka (1903) hiện là người lớn tuổi nhất còn sống trên toàn thế giới. Sinh non và trải qua 2 lần điều trị ung thư, cụ bà vẫn duy trì được sắc mặt tươi sáng và sức khoẻ dẻo dai.

Cụ sống trong viện dưỡng lão, có những ngày tháng vui vẻ bằng các trò chơi board game và giải câu đố cùng nhân viên tại đây. Không may, dịch bệnh Covid-19 đã hạn chế các chuyến thăm gia đình.

Chia sẻ về phương pháp sống lâu của mình, cụ bà nói việc giữ cho tâm trí năng động, tỉnh táo là điều quan trọng. Ngay cả khi mắc ung thư, cụ Tanaka vẫn giữ tinh thần lạc quan, thường xuyên đi dạo gặp gỡ bạn bè thay vì lo lắng và phiền muộn.

Về chế độ ăn uống, cụ thường xuyên ăn nhiều ngũ cốc, rau xanh và thịt trắng. Ngoài ra, bà còn luyện tập giải toán, bắt đầu ngày mới lúc 6 giờ sáng.

Bí quyết trường thọ của những người lớn tuổi nhất thế giới: Ăn uống lành mạnh thôi chưa đủ, 5 mẹo này đã giúp các cụ ông bà sống hơn 100 tuổi - Ảnh 2.

Cụ bà Tanaka luyện tập giải toán sau khi thức giấc. Ảnh: Math Values.bbn

3. Jiroemon Kimura, 116 tuổi: Phương châm “ăn nhạt để sống lâu”

Jiroemon Kimura (1897-2013) đã được ghi nhận là người đàn ông cao tuổi nhất trên thế giới, qua đời ở tuổi 116 vào năm 2013. Cụ ông người Nhật làm việc cho bưu điện địa phương và sau khi nghỉ hưu, Kimura đã phụ giúp con trai làm việc trong trang trại.

Tháng 10/2012, cụ ông lần thứ hai được ghi nhận là người đàn ông sống lâu nhất trên thế giới. The Guardian, sự trường sinh đã chạy trong gia đình cụ ông. Bốn anh chị em của cụ Kimura đã sống qua 90 tuổi, trong khi đó người em út sống đến 100.

Bí quyết trường thọ của cụ ông là áp dụng phương châm “ăn nhạt để sống lâu”. Cụ cũng có thái độ tích cực trong suốt cuộc đời mình. Trong một cuộc phỏng vấn, cháu trai Tamotsu Miyake nói rằng cụ Kimura có “ý chí sống mạnh mẽ đáng kinh ngạc”.

Cụ cho rằng sức khoẻ dẻo dai do chia nhỏ khẩu phần ăn, thức dậy sớm, đọc báo 

Bí quyết trường thọ của những người lớn tuổi nhất thế giới: Ăn uống lành mạnh thôi chưa đủ, 5 mẹo này đã giúp các cụ ông bà sống hơn 100 tuổi - Ảnh 3.

Cụ Kimura cho rằng “ăn nhạt để sống lâu”. Ảnh: Shutterstock.

4. Saturnino de la Fuente García, 113 tuổi: Duy trì sự lạc quan

Saturnino de la Fuente García đã qua đời hồi tháng 1. Garcia là một trong những người sáng lập Câu lạc bộ bóng đá Puente Castro, sau đó làm thợ đóng giày. Cụ còn được vinh danh vào sinh nhật lần thứ 110, vì là thành viên lớn tuổi nhất của câu lạc bộ.

Đáng chú ý, cụ vẫn sống sót sau sự cố thảm khốc khi máy bay lao thẳng vào nhà cụ. Cụ còn sống sót qua đại dịch cúm Tây Ban Nha năm 1918.

Cụ García cho rằng việc duy trì tinh thần tích cực, “đừng tức giận và giữ nụ cười trên khuôn mặt” có liên quan đến nguyên do sống thọ của cụ.

Bí quyết trường thọ của những người lớn tuổi nhất thế giới: Ăn uống lành mạnh thôi chưa đủ, 5 mẹo này đã giúp các cụ ông bà sống hơn 100 tuổi - Ảnh 4.

Bí quyết trường thọ của cụ García là duy trì sự tích cực. Ảnh: News Medical.

5. Julio Cesar Mora Tapia và Waldramina Maclovia Quinteros Reyes, tổng 214 tuổi: Tình yêu, sự trưởng thành và tôn trọng

Tapia và Reyes được ghi nhận là cặp vợ chồng sống lâu nhất thế giới. Năm 2020, cụ ông Tapia qua đời tại nhà riêng ở tuổi 110 do chứng mất trí nhớ, để lại người vợ 105 tuổi (lúc bấy giờ) mà ông kết hôn vào năm 1941. Hiện, cụ bà Reyes 10 tuổi.

Họ gặp nhau ở độ tuổi 20 khi cả hai đều là giáo viên. Như câu chuyện tình yêu của Romeo và Juliet, những thành viên trong gia đình phản đối mối quan hệ của Tapia và Reyes, khiến hai cụ lúc đó bí mật kết hôn.

Họ cho rằng thành công trong hôn nhân của họ là “tình yêu, sự trưởng thành và tôn trọng lẫn nhau”. Sau khi chồng qua đời, cụ bà vẫn sống ở Ecuador (châu Phi). Bà thích đi xem phim và đến rạp hát cùng những người thân yêu, thưởng thức bữa ăn gia đình và trồng cây.

Bí quyết trường thọ của những người lớn tuổi nhất thế giới: Ăn uống lành mạnh thôi chưa đủ, 5 mẹo này đã giúp các cụ ông bà sống hơn 100 tuổi - Ảnh 5.

Cặp vợ chồng lớn tuổi nhất thế giới ghi nhận sự thành công trong hôn nhân là nhờ “tình yêu, sự trưởng thành và tôn trọng lẫn nhau”. Ảnh: Shutterstock.

Theo Eat This, Not That /Lam Phương / Theo Nhịp sống trẻ

anle20 | 18 Tháng Tư, 2022 lúc 05:16 | Chuyên mục: 

Uncategorized | URL: https://wp.me/pxlzY-p9t

Vấn đề khi nhấn? Chép và dán URL này vào trình duyệt:
https://anle20.wordpress.com/2022/04/18/bi-quyet-truong-tho-cua-nhung-nguoi-lon-tuoi-nhat-the-gioi-an-uong-lanh-manh-thoi-chua-du-5-meo-nay-da-giup-cac-cu-ong-ba-song-hon-100-tuoi/

Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2022

Tiền và ᵭạo ᵭức – Câu chuyện nhân văn và Ьài học về nhân cách làm người...

https://ncctv.net/tien-va-%e1%b5%adao-%e1%b5%aduc-cau-chuyen-nhan-van-va-%d1%8cai-hoc-ve-nhan-cach-lam-nguoi/

Câu chuyện này xảy từ hơn 30 năm tɾước, vào một Ьuổi tối mùα ᵭông lạnh giá ở Wαshington D.C. Vợ củα một doαnh nhân giàu có Ьất cẩn làm ɾơi túi ҳάch tại một Ьệnh viện. Sαu khi Ьiết chuyện, vị doαnh nhân này vô cùng lo lắng, vì Ьên tɾong túi ҳάch không chỉ có 100 ngàn ᵭô mà còn chứα thông tin thị tɾường vô cùng cơ mật. Ông vội vã lái xe ᵭến Ьệnh viện ngαy lúc nửα ᵭêm.

Khi ông vừα ᵭến nơi thì thấy một cô Ьé gầy còm ᵭαng ngồi ở hành lαng Ьệnh viện, tαy ôm chặt chiếc túi dα mà vợ ông ᵭánh mất. Cô Ьé ngồi dựα lưng vào tường, người ɾun lên vì lạnh.

Cô Ьé ấy tên là Chiαdα. Em có người mẹ ᵭαng nằm viện và Ьệnh tình ɾất nặng. Nhà chỉ có hαi mẹ con nương tựα vào nhαu sống quα ngày, họ ᵭã Ьán ᵭi ɾất cả mọi thứ có thể nhưng cũng chỉ ᵭủ tɾả tiền viện ρhí ᵭêm nαy. Ngày mαi, mẹ cô Ьé sẽ ρhải xuất viện, vì họ ᵭã hết nhẵn tiền.

Buổi tối ᵭịnh mệnh hôm ấy, Chiαdα Ьất lực ᵭi ᵭi lại lại ở hành lαng Ьệnh viện, nước mắt dàn giụα, cầu xin Thượng Đế hãy Ьαn cho mẹ con em một ρhéρ màu. Vừα lúc ᵭó, một người ρhụ nữ ᵭi từ tɾên lầu xuống. Bà làm ɾơi chiếc túi dα xuống ᵭất, có thể là tɾong tαy còn ᵭαng cầm thứ khác nên không Ьiết túi ҳάch Ьị ɾơi.

Ở hành lαng chỉ có một mình Chiαdα. Cô Ьé nhặt chiếc túi lên, vội vàng ᵭuổi theo người ρhụ nữ ɾα cửα, nhưng Ьà ᵭã lên một chiếc xe hơi sαng tɾọng và ᵭi mất ɾồi.

Chiαdα quαy lại ρhòng Ьệnh và kể cho mẹ câu chuyện này. Khi mở chiếc túi ɾα ᵭể tìm dαnh tính củα người mất ᵭồ, hαi mẹ con ᵭều sửng sốt Ьởi xấρ tiền tɾong ᵭó. 100 ngàn ᵭô là số tiền quá lớn ᵭối với họ, và nó ɾất có thể sẽ chữα lành Ьệnh củα người mẹ. Nhưng mẹ củα Chiαdα Ьảo con gáι hãy mαng chiếc túi quαy lại hành lαng, ᵭợi người Ьị mất ᵭến nhận lại…

Tôi nhận nuôi Chiada cũng không phải để trả ơn hay thương hại, mà là mời về một tấm gương làm người. (Ảnh minh hoạ: pinterest)

Sαu khi ᵭược tɾả lại chiếc túi ҳάch quαn tɾọng, vị doαnh nhân ᵭã gắng hết sức chạy chữα cho mẹ củα Chiαdα. Tuy nhiên Ьà vẫn không quα khỏi. Vì không muốn cô Ьé Chiαdα ρhải sống cô ᵭộc nên ông ᵭã nhận nuôi cô Ьé và cho em ᵭi học.

Kể từ sαu ᵭó, công việc kinh doαnh củα vị doαnh nhân ngày càng ρhát tɾiển, không lâu sαu ông ᵭã tɾở thành một tỷ ρhú. Sαu khi tốt nghiệρ ᵭại học, Chiαdα cũng ᵭến giúρ ᵭỡ ông quản lý công ty. Nhờ sự thông minh và những kinh nghiệm ᵭược học từ chα nuôi mà Chiαdα nhαnh chóng tɾở thành một nữ doαnh nhân thành công, ɾất nhiều việc chα nuôi ᵭều ρhải hỏi ý kiến củα cô.

Khi sắρ quα ᵭời, vị doαnh nhân ᵭã ᵭể lại một Ьản di chúc:
“Tɾước khi quen Ьiết mẹ con Chiαdα, tôi nghĩ mình là một người ɾất giàu có. Nhưng khi ᵭứng tɾước hαi mẹ con họ – những người nghèo khổ, không có tiền chữα Ьệnh nhưng vẫn nhất quyết tɾả lại 100 ngàn ᵭô, tôi nhận ɾα ɾằng họ mới là những người giàu có nhất. Bởi dù tɾong hoàn cảnh nào, họ luôn giữ một tiêu chuẩn ᵭạo ᵭức ɾất cαo. Đây là ᵭiều mà người làm kinh doαnh như tôi thiếu nhiều nhất. Tiền củα tôi hầu hết ᵭến từ sự tɾαnh giành, tâm kế tɾên tҺươпg thường. Chính họ ᵭã khiến tôi hiểu ᵭược nguồn vốn lớn nhất củα ᵭời người chính là ρhẩm hạnh.

Chính họ đã khiến tôi hiểu được nguồn vốn lớn nhất của đời người chính là phẩm hạnh. (Ảnh minh hoạ: shopsites.dk)

Tôi nhận nuôi Chiαdα cũng không ρhải ᵭể tɾả ơn hαy tҺươпg Һạι, mà là mời về một tấm gương làm người. Có cô Ьé Ьên cạnh, tɾên tҺươпg tɾường, tôi luôn cố gắng ghi nhớ việc gì nên làm, việc gì không nên; số tiền nào nên lấy, số tiền nào không nên. Đây chính là sự ᵭảm Ьảo vững chắc cho công ty ρhát tɾiển và sαu này tôi ᵭã tɾở thành một tỷ ρhú.

Sαu khi tôi ɾα ᵭi, toàn Ьộ tài sản sẽ ᵭể lại cho Chiαdα thừα kế. Đây không ρhải là quà tặng, mà vì tôi muốn sự nghiệρ củα mình có thêm huy hoàng và thịnh vượng hơn. Tôi tin ɾằng, con tɾαi tôi sẽ hiểu ᵭược tâm ý củα tôi.”

Sαu khi người con tɾαi củα ông từ nước ngoài tɾở về, ᵭọc kỹ di chúc củα chα, αnh ᵭã ký tên vào văn Ьản thừα kế. “Tôi ᵭồng ý ᵭể Chiαdα là người thừα kế toàn Ьộ tài sản củα Ьố mình. Chỉ mong cô ấy có thể làm vợ tôi.”

Chiαdα suy nghĩ một lúc ɾồi cũng cầm Ьút ký tên: “Tôi chấρ nhận toàn Ьộ tài sản mà chα nuôi ᵭể lại, Ьαo gồm cả con tɾαi củα ông”.

Nguồn : sưu tầm


Thứ Tư, 13 tháng 4, 2022

Những Tảng Đá Giữ Thăng Bằng Đáng Kinh Ngạc Nhất Trên Thế Giới...

https://www.facebook.com/100003760989015/posts/2538207126314629/
Một số tảng đá được "điêu khắc" bởi các siêu lực tự nhiên, giữ thăng bằng theo tư thế như sắp đổ đã tồn tại trong hàng triệu năm. Những tảng đá đáng kinh ngạc nhất trên thế giới luôn thu hút các nhà địa chất và khách thập phương.






































LINH MỤC VIỆT NAM HÔM NAY ĐANG TRONG CƠN LỐC TỰ DO CÓ PHẦN KHÔNG LÀNH MẠNH ...

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=1763053143830035&id=100003760989015
LINH MỤC VIỆT NAM HÔM NAY ĐANG TRONG CƠN LỐC TỰ DO CÓ PHẦN KHÔNG LÀNH MẠNH ...
(Bài viết của Đức Giám Mục Anphong NGUYỄN HỮU LONG)
.................
Anh chị em muốn thương yêu linh mục đúng cách thì xin lưu ý mấy điểm sau đây :
..................
– Hãy cầu nguyện cho các linh mục. Linh mục cần lời cầu nguyện lắm, vì sứ vụ và trách nhiệm của linh mục rất nặng nề. Nhiều khi anh chị em xin linh mục cầu nguyện cho mình, mà quên cầu nguyện cho linh mục.
................
– Hãy cộng tác cách chân thành, tích cực và hữu hiệu, để linh mục chu toàn sứ vụ của mình. Linh mục chẳng thể làm được gì nếu không có giáo dân đồng tâm hiệp lực.
..................
Lời của Mẹ Têrêsa Calcutta, người rất quý mến linh mục. Mẹ khuyên thế này :
“XIN CHA DÂNG THÁNH LỄ NÀY NHƯ THÁNH LỄ ĐẦU TIÊN, NHƯ THÁNH LỄ CUỐI CÙNG, VÀ NHƯ THÁNH LỄ DUY NHẤT CHỈ CÓ MỘT LẦN TRONG ĐỜI”.

(Gm Anphong Nguyễn Hữu Long – Giám mục Giáo phận Vinh).
-https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=1763053143830035&id=100003760989015
- https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=2537984946336847&id=100003760989015
           ********
LINH MỤC VIỆT NAM HÔM NAY ĐANG TRONG CƠN LỐC TỰ DO CÓ PHẦN KHÔNG LÀNH MẠNH ...

(Bài viết của Đức Giám Mục Anphong NGUYỄN HỮU LONG)

Nguy cơ của linh mục là được giáo dân quý mến thái quá, coi linh mục như Chúa : “Cha nói là Chúa nói”, “Ai vâng lời cha là vâng lời Chúa”, muốn chào cha thì phải “xin phép lạy cha”!… Điều đó dễ khiến linh mục quên mất sự dòn mỏng, yếu đuối, bất xứng… của mình.

- Đó đây, thỉnh thoảng, đã có những lời bình phẩm linh mục này hách dịch, cha kia ăn nói linh tinh, lối sống không phù hợp… Một phần lỗi, phải nhận rằng do giáo dân đã quá đề cao linh mục. Xin đừng nâng linh mục lên cao quá, để rồi thất vọng khi thấy linh mục không được như mình mong đợi

Anh chị em muốn thương yêu linh mục đúng cách thì xin lưu ý mấy điểm sau đây :

– Hãy cầu nguyện cho các linh mục. Linh mục cần lời cầu nguyện lắm, vì sứ vụ và trách nhiệm của linh mục rất nặng nề. Nhiều khi anh chị em xin linh mục cầu nguyện cho mình, mà quên cầu nguyện cho linh mục.

– Hãy tôn kính linh mục vì là người thay mặt Chúa hướng dẫn giáo dân. Nhưng hãy tôn kính cách đúng mực, bình dị, thân tình, chứ đừng thần thánh hóa, khép nép, sợ hãi, tâng bốc. Linh mục là người của Chúa và của mọi người, chứ không phải của riêng ai.

– Hãy nâng đỡ tinh thần cho linh mục. Linh mục cũng cần sự nâng đỡ, nhất là trong những lúc gánh nặng của sứ vụ đè trên đôi vai và trong tâm hồn. Tôi xin anh chị em quan tâm nâng đỡ tinh thần, chứ không phải vật chất, cho các linh mục. Chỉ chú trọng nâng đỡ vật chất sẽ có thể làm thoái hóa linh mục.

– Hãy cộng tác cách chân thành, tích cực và hữu hiệu, để linh mục chu toàn sứ vụ của mình. Linh mục chẳng thể làm được gì nếu không có giáo dân đồng tâm hiệp lực.

Lời của Mẹ Têrêsa Calcutta, người rất quý mến linh mục. Mẹ khuyên thế này :
“XIN CHA DÂNG THÁNH LỄ NÀY
NHƯ THÁNH LỄ ĐẦU TIÊN,
NHƯ THÁNH LỄ CUỐI CÙNG,
VÀ NHƯ THÁNH LỄ DUY NHẤT
CHỈ CÓ MỘT LẦN TRONG ĐỜI”.

(Gm Anphong Nguyễn Hữu Long – Giám mục Giáo phận Vinh).


Nỗi Bất Hạnh Đời Tôi - Thùy Nhiên.

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=2537946766340665&id=100003760989015
Đôi Lời Vào Truyện:
Tôi tên Nguyễn Bá Quang, là một sĩ quan QLVNCH cấp bậc Đại Úy thuộc đơn vị 101 P2/Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH. Ở tù CSVN tại trại tù Tiên Lãnh, Quảng Nam, Đà Nẵng suốt hơn 12 năm. Qua Mỹ với diện H.O.5 năm 1991. Hiện cư ngụ tại Rếda, Califonia. Trong thời gian tôi ở tù chưa được thả, gia đình vợ con tôi vượt biển tìm tự do tại Cà Mau tỉnh Minh Hải. Trong chuyến vượt biển hãi hùng ngày 22-2-1985 vợ và sáu người con trai của tôi đã bỏ xác trên biển cả vì bọn hải tặc làm đắm thuyền. Ngoài ra còn có cả nhạc phụ của tôi và các em vợ cùng các cháu đã chết một cách tức tưởi trên chuyến tàu đau thương ấy. Chỉ còn sống sót người con gái yêu thương của tôi tên Thùy Nhiên và dì ruột của cháu là Phạm Thị Sa. Năm 1975 mất nước con gái tôi mới có tám tuổi, khi CS Bắc Việt chiếm miền Nam chúng dọa nạt, đấy ải gia đình của các sĩ quan QLVNCH đi cải tạo tại các trại lao động khổ sai. Vợ con tôi phải đi kinh tế mới tại Cà Mau, Minh Hải, việc học hành khó khăn, cháu chỉ học tới lớp bảy rồi phải bỏ lỡ dở đi buôn cá tại vùng ven sông thuộc Cà Mau để kiếm tiền nuôi gia đình và các em trai còn nhỏ tiếp tục đi học, vì thế nên cháu chỉ có thể thuật lại “Nỗi bất hạnh của đời tôi” một cách trung thực. Là ba của cháu, tôi cũng chỉ sửa những lỗi văm phạm, chính tả. Qua sự thúc bách của tôi, cháu mới có thể thuật lại câu chuyện thương tâm, vì mỗi lần nhớ lại những cảnh đau thương tang tóc của gia đình thì cháu đâm thẫn thờ, ngơ ngẩn hết mấy ngày, và lòng tôi cũng quặn đau vô vàn. Hiện cháu đã lập gia đình và sống với chồng con tại Úc.

***********
    
* Viết để kính dâng linh hồn mẹ Phạm Thị Khanh, Ông ngoại Phạm Văn Đình, Cậu Phạm Văn Tiếng, các Anh: Nguyễn Bá Liêm, Nguyễn Bá Chương, Nguyễn Bá Long, các em, Nguyễn Bá Phú, Nguyễn Bá Đạt, Nguyễn Bá Hoài, Chú nguyễn Văn Dậu, các em con dì Nguyễn thị Minh Châu, Nguyễn thị Minh Xuân, Nguyễn Minh Toàn, và Linh mục Hồ Quang Liêm, chú Hồ Quang Lập và các anh bà con với cha Liêm mà tôi không nhớ tên.
* Viết cho Ba là Nguyễn Bá Quang, ba và con cùng NỔI BẤT HẠNH trên cuộc đời này.

******     

Sau bao tháng ngày mẹ và các anh chuẩn bị ghe thuyền, từng can dầu, tom góp từng gói lương khô như gạo sấy, thuốc men v. V...mọt cách bí mật. Ông ngoại, gia đình bà dì ruột, gia đình của cha Liêm, từng tốp, từng tốp len lỏi trong đêm tối lần lượt đến điểm tập trung tai bãi Đá Bạc Cà Mau thuộc tỉnh Minh Hải. 
    
Tất cả chúng tôi yên lặng lên thuyền, gồm có 22 người đã có mặt đầy đủ. Tiếng nổ dòn của máy lướt sóng ra khơi, mọi người chúng tôi nín thở hồi hộp. 

Qua mấy giờ lầm lũi chạy trong đêm, trời đã sáng, ánh nắng chan hòa, chúng tôi đã rời khỏi hải phận Việt Nam, mọi người thở ra nhẹ nhỏm, vui mừng, bồi hồi xúc động vì đã thoát qua được chặng đường đấu đầy nguy hiểm và bất trắc nhất, vì nếu chẳng may mà bị VC bắt lại, thì bị tù tội, tịch thu tài sản, tất cả đều mất sạch. Niềm vui thoát được khỏi bọn công an VC đang miên man trong đầu óc mọi người, bỗng nhìn đằng xa có chiếc tàu lớn hiện ra, tim tôi đánh thình thịch, tàu của ai đây? Của CS hay của thế giớ tự do? Càng lại gần thì càng hồi hộp, một thoáng chán nản và sợ sệt hiện rõ trên nét mặt mọi người khi nhìn rõ màu cờ máu Liên Xô, Thuyền của chúng tôi cố ý lái chệch hướng chiếc tàu lớn, cứ thế tiến thẳng, đã qua thêm một sự nguy hiểm, và cũng vì thế thuyền đã chệch hướng đi như ban đầu đã định trước của mình. Chạy thêm vài giờ nữa thì đằng trước hiện lên một chiếc thuyền đánh cá treo cờ VC (cờ đỏ sao vàng), bên hông tàu thấy hai chữ Kiên Giang, giây phút trọng đại, mọi người như nín thở, từ thuyền bên kia phát loa yêu cầu thuyền chúng tôi ngừng lại để cho họ kiểm soát. 
    
Không thể để bị bắt, rồi phải ngồi tù, tài sản bị mất sạch, nên thuyền chúng tôi quyết định mở hết tốc lực. Một loạn đạn AK nổ dòn bắn về phía chúng tôi, tài công lúc đó là anh Hai Liêm của tôi bị thương ở cánh tay, Mẹ bị thương ở bả vai, ông Ngoại bị thương nhẹ ở đầu. Thuyền bắt buộc phải ngừng lại. Tất cả bàng hoàng chờ đợi những gì xấu nhất sắp xảy ra. Thuyền Kiên Giang là thuyền đánh cá nhưng có cán bộ VC, công an mang theo súng, bọn chúng bước qua thuyền chúng tôi lục soát từng người một kể cả những em bé 3, 4 tuổi, tịch thu một số vàng và tiền bạc (đô la) mà mọi người mang theo, chúng lấy một máy lớn của thuyền chúng tôi và dọa sẽ đưa trở lại vào bờ giao công an địa phương “xử lý”. Ông ngoại tôi là người lớn tuổi nhất trong thuyền, ôm vết thương còn chảy máu trên đầu loang xuống mặt, cố gắng năn nỉ giải thích: “ Các anh cho chúng tôi đi, nếu đưa chúng tôi trở lại bờ Việt Nam thì các anh chẳng có lợi gì cả, chúng tôi bị tù tội, tiền, vàng của các anh vừa tịch thu thì cũng phải giao nạp cho công an thôi.” Sau đó bọn họ cho chúng tôi đi, và chỉ hướng cho tàu chạy. 
    
Còn lại một máy nhỏ, thuyền tiếp tục chạy một cách nặng nhọc, chạm chạp lướt sóng tiến về vùng biển Thái Lan. Chạy được một giờ đồng hồ nữa thấy có một chiếc thuyền giống thuyền đánh cá xuất hiện, khi chiếc thuyền này tiến lại gần không thấy treo cờ nước nào cả, nhưng dấu hiệu trên mạn thuyền được bôi lem, chạy với tốc độ nhanh rồi quay đầu chận ngang thuyền chúng tôi. Đã trải qua nhiều hiểm nguy, lần này tôi hồi hộp và lo sợ, tất cả như nín thở, những đứa nhỏ cũng biết được những gì quan trọng sắp xảy ra nên chúng ngồi thu mình vào thành ghe im re trông thật tội nghiệp. Tất cả không một tiếng động. 
    
Tiếng nói ở thuyền bên kia là một tiếng lạ không ai hiểu gì, lúc đó cha Liêm là người biết tiếng Anh nói xin họ giúp đỡ. Toán người kia như không nghe biết, với cử chỉ hung hăng dữ tợn, cặp vào thuyền chúng tôi la hét lục soát từng người một. Một lần nữa vơ vét sạch những gì tàu Kiên Giang VC vơ vét còn sót lại. Thấy kết quả lục soát chúng chẳng được là bao, chúng đi tìm những bộ mặt một, nhất là nhìn chằm chằm vào những người đàn bà con gái. Mẹ tôi còn trẻ đẹp nhưng vừa bị thương mất máu co ro, mặt mày tái mét nên chúng bỏ qua không để ý tới. Chúng đến gần tôi và chị H, bạn gái của anh Hai, chúng liền nắm áo chúng tôi kéo qua thuyền chúng nó. 
    
Trước cảnh dã man này mấy anh tôi không kềm hãm được nên đã có phản ứng binh vực em mình (tôi lúc đó mới được 18 tuổi, cô kia xấp xỉ tuổi tôi hoặc lớn hơn một tuổi ) Nên đã la ó phản đối. Mẹ tôi cúi lậy xin chúng tha. Ông ngoại, cha Liêm năn nỉ nài nỉ chúng chẳng nghe. Chúng đẩy chúng tôi qua thuyền chúng. Phẫn uất trước hành động tàn bạo này, mấy anh tôi đánh trả lại chúng. Chúng rút súng lục ra uy hiếp và chế ngự mấy anh. Lúc đó chúng lôi chúng tôi xuống nhốt dưới hầm tàu tối đen. Từ đó không hay biết chi nữa những việc xảy ra bên ngoài. 
    
Sau khi bắt chúng tôi, chúng nổ máy cho tàu chạy, sau đó quay trở lại đâm vào thuyền chúng tôi làm vỡ thuyền, thuyền chìm, chuyện xảy ra tôi sẽ kể tiếp phần sau khi tôi gặp lại người dì ruột tại trại SongLa. 

Ngồi trong hầm tầu tối đen mà lòng tan nát, tôi trấn tĩnh mình bằng lới cầu nguyện với Đức Trinh Nữ Maria, hiện ra trước mặt tôi là hình ảnh của mẹ, các anh, em tôi và ba tôi. Ba mẹ, các anh em tôi giờ đây trên biển cả mênh mông đã trôi dạt về đâu rồi? Đã được tàu của thế giớ tự do vớt chưa? Ba tôi trong trại tù CS tại trại Tiên Lãnh, Quảng Nam Đà Nẵng, ba là sĩ quan QLVNCH ở tù 10 năm rồi tương lai sẽ ra sao đây. Tôi nhớ hết những người thân thương, đầu óc tôi rối bời như có trăm ngàn mũi kim nhọn đâm vào quả tim bé nhỏ của tôi tan nát. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến hoặc tưởng tượng ra hoàn cảnh mà tôi phải gánh chịu như hôm nay. Nước mắt tràn đầy ra má mà chẳng hay biết gì, nước mắt đã làm dịu cơn khủng hoảng của tôi. Một niềm hy vọng loé lên trong đầu, chắc mẹ và các anh em của mình còn sống sẽ được tàu vớt, sẽ vượt qua nguy hiểm để đến bến bờ tự do và mình sẽ được gặp lại. 
    
Ở trên tàu của bọn cướp được vài hôm, chúng chuyển tôi qua tầu đánh cá thứ hai, còn chị H. thì ở lại trên tầu của chúng nói tiếng Thái với nhau tôi không hiểu một tí gì cả chỉ biết cảm nhận theo linh tính của mình, thấy tầu này chuyên lo đánh cá, chắc là họ vừa đánh cá vừa làm hải tặc ăn cướp chăng? Một tuần sau chúng lại chuyển tôi qua tầu khác, cứ thế lênh đênh trên biển cả qua ngày thứ 51, ngày này chúng chuyển qua một tàu khác nữa, người trên tàu có vẻ hung tợn dữ dằn hơn những chiếc tàu trước đây. 
    
Vào khoảng nửa đêm một tên đàn ông vào kéo tôi dậy, nhìn cặp mắt nó, thấy dễ sợ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Người tôi run bần bật, miệng thầm đọc kinh xin ơn trên phù hộ cứ giúp. Chúng nó sờ mó và bắt cởi hết quần áo, chúng nói gì với nhau tôi không hiểu, chỉ biết kẹp hai chân cứng lại, hai tay ôm chặt lấy ngực, và nhìn vào vết thẹo nổi đỏ trên cánh tay tôi. Lúc nhỏ khoảng hai tuổi bị tai nạn phỏng dầu làm đường đến 50% khi chữa lành vẫn còn vết thẹo luôn ửng đỏ. Không biết ai xui khiến cho tôi cứ nhìn vào vết thẹo ấy và kêu la thảm thiết. Bọn chúng nói với nhau những điều gì, tôi cảm nhận như chúng e ngại về vết thẹo của tôi là bị bệnh phong cùi gì chăng? Sau khi bàn bạc chúng đã xô tôi xuống biển không cho một vật gì có thể trôi nổi trên mặt biển. 
    
Nước lạnh làm tỉnh hẳn người, tôi đã thoát qua những bàn tay con quỷ dữ, cố gắng vợi hai chân để người mình nổi lên trên mặt nước ( ở Cà Mau tôi sống bên sông nên bơi lội cũng khá giởi. Trên biển giữa đêm đen, có gì ghe rợn bằng. Tôi cố sức mình chống chọi với bao ý nghĩ bi thương, bản năng sinh tồn lại đến với tôi mãnh liệt, tôi kêu xin mẹ Maria bổn mạng hãy cứu giúp tôi. Một lần nữa hình ảnh của mẹ, anh, em và Ba tôi ở trại cải tạo lại hiện ra như khuyến khích tôi hãy ra sức cố gắng chống chọi với tử thần để ráng sống may đâu có người cứu vớt. Vì thế mà đã qua được năm tiếng đồng hồ dưới biển lạnh. 
    
Trời đã hừng đông, một tia hy vọng đến với tôi, nhưng người càng ngày càng bị lạnh cóng, sắp sửa không chịu đựng nổi nữa rồi, thì may thay, nghe có tiếng động cơ của thuyền chạy đến. Tôi cố giơ tay lên nhưng thân hoàn toàn cóng cứng, rất may trên thuyền nhìn thấy, dừng thuyền lại và vớt tôi lên. Nguyện xin đây là một chiếc thuyền làm ăn lương thiện để tôi còn được sống an bình. Thật quả như lòng mong ước, tôi được những người này săn sóc tận tình, cho quần áo để mặc, cho ăn uống đàng hoàng và dùng máy vô tuyến gọi police (cảnh sát) Thái cho tàu ra đón tôi vào bờ và đưa đến trại Song La và đến trại Sikiw. 
    
Hằng ngày ở trại, cô đơn lạc lõng, thân gái dặm trường, hằng đêm nguyện cầu cho lòng vơi đi ít niềm đau. Mong chờ mẹ, anh em sẽ đến với mình, nhưng càng ngày càng thấy bặt tăm vô âm tín, lòng buồn rười rượi. Mỗi khi có người mới nhập trại tôi thường đến để cầu mong gặp người thân. Hôm nay bất thần tôi thấy dì Sa em mẹ thất thểu bước vào trại, dì cháu gặp lại nhau, nước mắt tuôn trào như mưa, và Dì đã kể lại những gì xảy ra kế tiếp khi tôi bị hải tặc bắt qua tàu của chúng. 

    “Sau khi bọn hải tặc bắt con và H qua tàu của chúng. Vì không chịu nổi những uất ức các anh con đã phản ứng mãnh liệt đánh lại chúng nó. Nhưng chúng có súng, nên các anh con đánh thúc thủ. Chúng lồng lộn lên lục soát nát bét trên tàu, bắt mọi người cởi bỏ hết quần áo chỉ cho mặc một quần lót mỏng, lấy hết những gì còn lại trên tàu, rồi rú máy cho tàu chạy. 
    
Mọi người chưa kịp hoàn hồn thì thấy tàu hải tặc quay đầu trở lại, và chạy rất nhanh đâm thẳng vào hông thuyền của mình đánh rầm, thuyền vỡ làm đôi, một số người văng xuống biển. Đồ vật nặng chìm xuống nước, những vật nhẹ nổi lềnh bềnh. Trong lúc hỗn loạn, mỗi người đều bơi lội, vớ lấy can đựng dầu, đựng nước làm phao. Các anh con, Chương, Long bơi vớt những tấm ván để kết làm bè, kèm lên phần thuyền cón lại nổi trên mặt nước. Phần bè và thuyền nổi cho mẹ, dì, con của dì và Đạt, Hoài, hai em con. Ông ngoại và anh Liêm đã ra đi trong lúc thuyền bị đánh chìm vì cả hai đều bị thương. 
    
Trời bắt đầu sập tối, nỗi kinh hoàng xâm chiếm lòng người. Màn đêm đem đến sự sợ hãi cho mọi người trong cảnh thập tử nhất sinh, lạnh đói và khát, nhưng vẫn cố gắng bu lấy bên nhau, cùng nhau sống chết. Thấy các em con vì đói khát và lạnh, quá tội nghiệp nên Chương liều bơi, lặn xuống lòng thuyền may ra tìm được nước uống hoặc thức ăn. Nhưng đã lâu khong thấy Chương trở lại, mẹ và Dì kêu gào thật lâu chẳng có tiếng trả lời. Hễ người nào chịu không nổi buông tay ra là đi vĩnh viễn. Thấy những người thân lần lượt ra đi, lòng mẹ và dì tan nát nhưng biết làm sao đây hỡi trời, chỉ biết đọc kinh cầu nguyện Chúa, Mẹ cứu giúp, hộ phù. Phía bên kia có Linh mục Hồ Quang Liêm và người em Hồ Quang lập cùng mấy người bà con của cha trong đêm đó cũng ra đi. 
    
Ngày thứ hai kể từ ngày đắm thuyền chỉ còn có dì, mẹ và mấy đứa nhỏ vì được ngồi trên bè, nên chống được sự lạnh cóng. Mẹ con bị thương máu ra nhiều, không ăn, không uống nên người mệt lả đi, hơi thở yếu dần, dì gọi mẹ không trả lời nổi, mẹ tức tưởi ra đi. Đạt, Hoài hai em của con ôm mẹ khóc thảm thiết, dì đứt cả ruột gan. Các cháu cứ muốn giữ mẹ lại bên cạnh không xa rời, dì khuyên nhiều lần các cháu mới chịu để mẹ con xuống lòng đại dương. Còn lại con Châu, con Xuân của dì mềm người vì đói khát lặng lẽ ra đi. Dì như người mất hồn, không còn biết gì nữa, đặt con mình xuống nước cho dòng nước trôi xuôi, đau đớn vô cùng. 
    
Ngày thứ ba chỉ còn lại Dì, Em Đạt của con, mệt quá gục trên tấm ván, bỗng nó ngồi nhổm dậy nói: “ Để con lấy nước cho dì, con thấy có dòng suối trong xanh, nước ngọt lắm dì ơi” nó định bước xuống nước để đi Dì cầm tay nó kéo lại: “ Con ơi không có đâu, đó chỉ là ảo ảnh mà thôi, con ngồi xuống đây đọc kinh với với dì xin ngài ban phước”. Sau khi kinh nguyện, yên tĩnh được một lúc, nó lại kêu lên khát nước quá dì ơi con chịu hết nổi rồi. Dì nói trong vô thức hay con uống đại một hớp nước biển xem có chống chọi được không? Sau khi uống một miếng nước vào bụng, tức thì cháu ôm bụng rên la khủng khiếp, nước bọt trào ra nơi, nước bọt giống như bọt xà phòng trào ra, trào ra, cháu lịm người dần và nằm bất động, người cuối cùng ở bên cạnh dì cũng ra đi. 
    
Còn lại một mình đang nằm chờ chết dưới ánh nắng như thiêu như đốt bỗng thấy có đám mây đen kéo đến trời đột nhiên dịu xuống, một vài giọt mưa rơi trên mặt dì, dì liếm từng giọt nước, nhưng người dì đã kiệt sức không còn hay biết gì nữa cả. Khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên thuyền đánh cá của người Thái Land. Theo táu họ trên biển, 15 ngày sau thì được đưa vào trại Batani, qua trại SongLa và dì gặp con tại đây. 
    
Ôi ! Những biến cố đó trong đời tôi làm tôi điên dại, sống dưới ánh nắng mặt trời mà như trong hang âm u. Tôi đã mất mẹ, mất anh, mất em, mất ông ngoại, cậu, cháu và những người thân yêu 18 người đã chết tức tưởi, bỏ mình trên biển cả đó là tất cả NỖI BẤT HẠNH CỦA ĐỜI TÔI. 
    
Mẹ ơi ! Sao mẹ nỡ xa lìa con, xa lìa ba, ba đã chịu bao nhiêu điều cay đắng tủi nhục trong ngục tù Cộng Sản. Các anh ơi ! Các em ơi ! Tất cả đã xa lìa tôi, vĩnh viễn ly biệt tôi một cách tức tưởi: Khổ đau tột đỉnh, hận thành non cao, “Biển xa sóng lớn dạt dào, nhớ anh, em, mẹ có ngày nào nguôi”.

Thùy Nhiên

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=2537946766340665&id=100003760989015



DỰNG TƯỢNG ĐỨC THÁNH TRẦN HƯNG ĐẠO nhái tàu



“Đề nghị Bộ Văn Hoá và Sở Văn Hoá Thể Thao và Du Lịch Tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu vào kiểm tra và cho dẹp ngay cái bức tượng Quan Vân Trường mà lại ghi Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn ở Khu Du Lịch Hồ Mây ở Vũng Tàu.

- Thứ nhất Đức Thánh Trần không cưỡi ngựa bao giờ mà Ngài Cưỡi Hắc Tượng (Voi Đen)
- Thứ hai Ngài Hưng Đạo Vương không dùng trường long đao mà dùng kiếm.
- Thứ 3 Đức Thánh mất do tuổi cao sức yếu chứ không chết trận mà lại dùng ngựa lồng 2 chân trước như vậy.

Trong quy định văn hoá tượng đài nhân vật cưỡi ngựa của thế giới đã được thống nhất trong Công ước quốc tế:
- Tướng mới được ngồi trên lưng ngựa
- Tướng chết trận hoặc bị xử tử trên chiến trường thì ngựa được đứng bằng 2 chân 2 chân lồng lên.
- Tướng bệnh hoặc bị thương sau nhiều ngày mới chết thì ngựa đứng bằng 3 chân 1 chân giơ lên.
- Tướng chết già sau khi có đỉnh cao quyền lực là ngựa yên bình đứng bằng 4 chân như tướng Zhukov của Liên Xô ở Quảng Trường Đỏ.

Việc lấy một hình ảnh Quan Vân Trường bị tử trận ở Phàn Thành với Xích Thố Lồng lên và Thanh Long Đao gán cho Đức Thánh Trần là hành động:
- Dốt nên mới sao chép
- Tuỳ tiện không có sự nghiên cứu

Nguồn fb Trạng Tèo

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=2537951056340236&id=100003760989015

Những ước mơ thầm lặng...

Văn học nước ngoài
Ông cảm thấy căm ghét vợ mình! Họ đã chung sống với nhau được 15 năm. Suốt 15 năm ông đều nhìn thấy bà mỗi buổi sáng hàng ngày nhưng chỉ vào năm cuối cùng thì những thói quen của bà bắt đầu làm cho ông thấy bực mình ghê gớm. Đặc biệt một trong số đó là khi bà vươn đôi tay vào lúc vẫn còn đang ở trên giường rồi nói: “Xin chào mặt trời nhỏ! Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời”. Đó dường như chỉ là câu nói bình thường, nhưng đôi cánh tay gầy guộc của bà, khuôn mặt còn ngái ngủ của bà gợi lên trong ông sự khó chịu. Bà đứng dậy, đi ngang qua cửa sổ và nhìn ra xa trong vài giây. Sau đó bà cởi bỏ chiếc váy ngủ và cứ thế đi vào nhà tắm. Trước đây, khi mới cưới ông đã ngưỡng mộ cơ thể của bà, sự tự do của bà gần giống với thói dung tục. Và mặc dù cho đến bây giờ thì cơ thể của bà vẫn còn tuyệt vời nhưng bộ dạng trần truồng đó khiến cho ông thấy tức giận. Thậm chí có một lần ông đã đẩy bà để làm nhanh quá trình “thức giấc”, nhưng khi đã sắp giáng quả đấm với cả sức mạnh của nó thì ông chỉ nói một cách thô bạo: “Nhanh lên, tôi ngán lắm rồi”.

Tranh minh họa – Ilbusca . (Nguồn: http://www.gettyimages.com
Bà sống không vội vã, bà đã biết về mối tình ngoài luồng của ông, thậm chí còn biết cả cô gái mà chồng bà gặp gỡ đã gần 3 năm nay. Nhưng thời gian đã kéo dài những vết thương của lòng tự ái và chỉ để lại dấu vết buồn vô nghĩa. Bà đã tha thứ sự hung hãn cho chồng khi ông thiếu quan tâm và muốn được sống lại thời tuổi trẻ. Song bà không cho phép ai cản trở bà sống chậm rãi để hiểu từng phút. Vì thế bà quyết sống cho đến khi biết được mình mắc bệnh. Căn bệnh gặm nhấm bà qua từng tháng và sắp chế ngự bà. Mong muốn đầu tiên là nhu cầu cấp thiết được kể về bệnh tật với tất cả mọi người để giảm bớt gánh nặng của sự thật khi chia nhỏ nó thành từng mẩu chia sẻ với những người thân. Thế nhưng, bà đã trải qua những ngày tháng nặng nề nhất khi phải đối diện với ý thức về cái chết sắp tới, thế là bà quyết định dứt khoát sẽ im lặng về mọi chuyện. Cuộc sống của bà đã trôi đi và mỗi ngày trong bà lại nảy sinh sự thông thái của một người biết nhận thức. Bà tìm được sự cô tịch trong một thư viện nhỏ của làng, đường đi tới đó mất một tiếng rưỡi. Và mỗi ngày bà đều bước qua dãy hành lang nhỏ, giữa những kệ sách có nét chữ của người thủ thư cũ. “Những bí mật của cuộc sống và cái chết”, bà tìm thấy cuốn sách mà trong đó có thể thấy được mọi câu trả lời.
Ông đã đi đến nhà người tình. Ở đây mọi thứ đều rực rỡ, ấm áp, thân thiết. Họ gặp gỡ nhau đã được 3 năm và suốt thời gian đó ông đã yêu cô ta với một tình yêu khác thường. Ông ghen tuông, hạ nhục, tự hạ mình và có cảm giác như không thể thở được khi ở xa thân thể trẻ trung của cô. Hôm nay ông đã đến đây và một quyết định cương quyết đã nảy sinh trong ông: ly dị. Làm khổ cả 3 người mà làm gì, ông không yêu vợ, hơn thế là căm ghét. Còn ở đây thì ông sống theo cách mới, ông thấy hạnh phúc. Ông cố gắng nhớ lại những tình cảm đã từng trải qua với vợ ở thời điểm nào đó, nhưng không thể. Bỗng nhiên ông cảm thấy rằng bà đã làm cho ông phải tức giận bao nhiêu ngay từ ngày đầu tiên họ quen nhau. Ông lôi từ trong ví ra bức ảnh của vợ và để thể hiện sự quyết tâm ly dị của mình ông đã xé nó thành những mảnh nhỏ.
Ông đã ấn định cuộc gặp tại nhà hàng. Tại đó, nơi mà 6 tháng trước đã đánh dấu 15 năm cuộc hôn nhân của họ. Bà là người đến trước. Trước khi gặp mặt, ông đã rẽ qua nhà lục tìm một hồi lâu trong tủ những giấy tờ cần thiết cho việc ly hôn. Trong một tâm trạng có đôi chút lo lắng ông đã giật mạnh những thứ bên trong các ngăn kéo và vứt tung chúng khắp sàn nhà. Ở bên trong một chiếc ngăn kéo có một chiếc cặp màu xanh sẫm đã niêm phong mà trước đó ông chưa nhìn thấy. Ông liền ngồi xổm trên sàn và dứt mạnh chiếc băng dính ra. Ông hy vọng sẽ tìm thấy ở đó thứ gì đó có lợi, thậm chí là để thỏa hiệp. Nhưng thay vì điều đó thì ông đã phát hiện thấy vô số những bản xét nghiệm có đóng dấu giáp lai, những bảng kê, giấy chứng nhận. Trong tất cả những giấy tờ đó đều ghi họ tên của vợ. Điều phỏng đoán đã làm cho ông kinh ngạc như bị điện giật và một luồng tia lạnh chạy dọc theo sống lưng. Bà ấy đang bị bệnh! Ông lướt vào internet, vào trang website tên chẩn đoán và trên màn hình hiện rõ một dòng đáng sợ: “Từ 6 đến 18 tháng”. Ông liếc vào ngày tháng kể từ thời điểm xét nghiệm đã một năm rưỡi trôi qua. Điều gì đã xảy ra sau đó thì ông không nhớ nữa. Một câu duy nhất đã quay cuồng trong đầu là “từ 6 đến 18 tháng”.
Bà đã chờ đợi ông suốt 40 phút. Ông không trả lời điện thoại, bà thanh toán tiền rồi bước ra ngoài phố. Tiết trời mùa xuân đang tuyệt đẹp, mặt trời không chói lóa mà sưởi ấm cho tâm hồn. “Cuộc sống sao mà đẹp đến thế, trên trái đất cùng với mặt trời thì rừng mới đẹp làm sao!”. Lần đầu tiên sau bao nhiêu thời gian kể từ khi biết về bệnh tình của mình thì một cảm giác thương thân đang bao trùm lấy bà. Bà đủ sức để giữ bí mật đối với chồng, cha mẹ, bạn bè, một bí mật đáng sợ về bệnh tật của mình. Bà đã cố làm giảm nhẹ cho họ sự tồn tại, thậm chí phải trả giá bằng cuộc sống đang bị hủy hoại của mình. Hơn thế cuộc sống đó chỉ còn là một sự hoài niệm. Bà bước trên phố và nhìn thấy ánh mắt mọi người đang vui sướng ra sao vì mọi thứ còn đang ở phía trước, mùa đông rồi sẽ đến, còn bên bà là mùa xuân rồi sẽ không trở lại! Bà sẽ không còn được trải qua cảm giác tương tự như thế nữa. Sự tổn thương đã choán hết trong bà và vỡ ra bằng những dòng nước mắt bất tận.
Ông đi tới đi lui khắp phòng. Lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy một cách sâu sắc, gần như là bằng thực thể về dòng chảy cuồn cuộn của cuộc sống. Ông hồi tưởng về người vợ thời trẻ, về thời gian mà họ mới quen nhau và tràn đầy hy vọng. Và tất cả mọi thứ còn ở phía trước: hạnh phúc, tuổi trẻ, cuộc sống… Vào những ngày cuối cùng này ông đã tất bật chăm sóc bà, ở bên bà suốt 24 giờ trong ngày và trải nghiệm niềm hạnh phúc chưa từng có. Ông sợ rằng bà sẽ ra đi, ông sẵn sàng hiến dâng cả cuộc đời mình chỉ mong sao giữ được bà. Và nếu như có ai đó nhắc ông về chuyện một tháng trước ông đã căm ghét vợ mình và mơ ước được ly dị thì ông sẽ nói: “Đó đâu phải là tôi”.
Ông thấy là bà đang vĩnh biệt cuộc đời một cách nặng nề ra sao, bà khóc suốt đêm khi nghĩ rằng ông đang ngủ. Ông hiểu là không có sự trừng phạt nào đáng sợ hơn là biết trước được thời hạn kết thúc của mình. Ông thấy rằng bà đã đấu tranh vì cuộc sống khi bám vào niềm hy vọng mơ hồ nhất.
Bà đã qua đời 2 tháng sau đó. Ông đã rải những bông hoa trên đường từ nhà đến nghĩa địa. Ông đã khóc như một đứa trẻ khi người ta đậy nắp quan tài, ông trở nên già hơn đến hàng nghìn tuổi… Ở nhà, dưới chiếc gối của bà, ông tìm thấy một mảnh giấy với điều ước nguyện mà bà đã viết trước thềm Năm Mới: “Được hạnh phúc với ông ấy cho đến ngày cuối đời mình”.
Người ta nói rằng tất cả những ước muốn được nghĩ ra trước thềm Năm Mới đều sẽ được thực hiện. Rõ ràng đó là sự thực, bởi vì cũng trong năm nay ông đã viết: “Trở thành người tự do”. Mỗi người trong số họ đều đã nhận được điều mà dường như mình đã từng mong ước. Ông cười lớn, tiếng cười cuồng loạn và xé tan mảnh giấy ước mơ ra thành từng mảnh nhỏ…

Dmitri Panin (Nga) /Hải Yến (dịch) / Tạp Chí Văn Nghệ TP.HCM số 18

Vấn đề khi nhấn? Chép và dán URL này vào trình duyệt: