Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2022

Năm 1933: Staline tàn sát 7 triệu người Ukraine.

bởi anle20





Thủ đô Kiev của Ukraine là một trong những thành phố nổi bật nhất ở khu vực Đông Âu.

Thế chiến Thứ Hai bùng nổ, mặc dù Hitler đã ký Hiệp ước bất khả xâm phạm với Staline, nhưng bất thần quân Đức ồ ạt tấn công Nga, họ đưa 180 Sư đoàn Bộ binh và Cơ giới tức 70% lực lượng sang xứ sở rộng nhất thế giới này. Họ mở chiến dịch Barbarossa kéo dài trong 5 tháng, 1 tuần, 6 ngày (22/6/1941 tới 5/12/1941). Mới đầu quân Đức tiến nhanh như vũ bão, quân Nga thua chạy như vịt, phần vì thiếu thốn, vũ khí lạc hậu, phần vì bị đánh bất ngờ. Tổng cộng các tướng lãnh Đức bắt được vài triệu tù binh, Nga thua khoảng vài trăm sư đoàn, thế giới nín thở, Nga coi như thua trận sẽ phải ký hiệp ước đầu hàng như Pháp.

Nhưng quân Đức gặp trở ngại vì mùa đông tới sớm, phần vì quá lạnh, phần vì đường xá rất tồi tệ, người ta nói chính cái lạc hậu của nước Nga đã cứu họ thoát chết. Năm 1944 quân Đức rút bỏ mặt trận miền Đông về nước khi họ bị Đồng Minh tấn công phía Tây.

Cuối năm 1979 Nga Xô thời Brezhnev đưa quân sang Afghanistan giúp chính phủ A Phú Hãn Dân Chủ Cộng Hòa để chống lại nhóm Hồi giáo Mujahideen, nhóm này chống chính phủ thân Nga. Cuộc chiến kéo dài 10 năm cho tới tháng 2/1989, Nga phải rút về sau khi mất 14,453 binh sĩ. Người ta nói Phật Giáo, Công Giáo không đánh được Công Sản, nhưng Hồi giáo dẹp được CS, sau 10 năm CS Nga bị đánh phù mỏ tại A Phú Hãn phải rút về. Có lẽ nay Ukraine cũng sẽ áp dụng chiến thuật này của nhóm Hồi giáo Mujahideen chống quân Nga nếu họ được tiếp vận từ các nước khác.

Ukraine có một mối hận thù với người Nga vì những sự thật tàn bạo dưới đây.

Mùa đông năm 1932-33, Ukraine, quốc gia nhỏ bé phía Tây nước Nga đã trải qua một nạn đói khủng khiếp khiến cho bẩy triệu (7) người chết thê thảm, đây là cuộc đại tàn sát lớn nhất trong lịch sử nhân loại do Staline ra tay trừng trị nước chư hầu này vì đã dám đòi độc lập và chống lại Xô Viết. Mặc dù con số người bị giết khổng lồ như thế nhưng trang sử ghê tởm nhất của Xô Viết đã không được nhân loại biết tới trong suốt 70 năm. Người ta khen Staline đã khéo giấu kín tội ác tầy trời này trước mắt cả thế giới, cho tới nay cuộc diệt chủng này cũng ít được biết tới, nó còn được gọi là The forgotten Holocaust, có thể người ta tưởng nó chỉ là chuyện nội bộ của Liên bang Xô Viết.

Dưới thời Lenine

Ukraine diện tích bằng nước Pháp, một đất nước có nhiều ruộng nương mầu mỡ đã bị Nga hoàng cai trị 200 năm. Năm 1917 Nga Hoàng sụp đổ trước cuộc cách mạng vô sản do Lénine lãnh đạo, Ukraine lợi dụng thời cơ đòi tự trị, tuyên bố độc lập, thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân, Thủ đô là Kiev. Thế nhưng nền tự trị này quá ngắn ngủi, cuối 1917 Lénine tuyên bố các lãnh thổ xưa do Nga hoàng cai trị nhất là Ukraine mầu mỡ đều phải nằm trong Liên Bang Xô Viết. Trong 4 năm liên tiếp Quân Đội Quốc gia Ukraine phải chiến đấu chống Hồng Quân Bolshevik, chống lực lượng Bạch Vệ trung thành với Nga Hoàng và cả quân xâm lược Đức và Ba Lan .

Năm 1921 Xô Viết thắng, Tây Ukraine chia cho Ba Lan, Lỗ Ma Ni (Romania), Tiệp Khắc. Xô Viết vơ vét thóc gạo về cứu đói Moscow và các thành phố lớn bên Nga. Kế đó tự nhiên Ukraine lại bị một trận hạn hán gây nạïn đói khiến người dân căm phẫn Lénine và Xô Viết. Lénine bèn nới tay để xoa dịu nhân dân Ukraine, thôi lấy thóc gạo, khuyến khích tự do buôn bán. Nhân đó người dân Ukraine muốn tự do, độc lập, khôi phục văn hóa nghệ thuật, phong tục cũ.

Cuộc chiến kỳ lạ

Lénine mất năm 1924, Staline kế vị, nhà lãnh đạo này được coi là một trong vài tên độc tài khát máu nhất của thế kỷ. Bộ Lenine Tuyển Tập có ghi lại một bức thư của Lénine, ông ta đã nhắn nhủ “chúng ta không nên dùng đồng chí Staline, đồng chí Staline là một người thô bạo”

Staline không chấp nhận phong trào đòi độc lập của Ukraine, ra lệnh đàn áp thẳng tay y như đường lối áp dụng tại Nga. Năm 1929 Staline cho bắt giam 5,000 trí thức, các nhà khoa học gia Ukraine, kết tội phản loạn đem xử bắn hoặc đầy đi Tây Bá Lợi Á (Siberi). Đầu thập niên 30, Staline thực hiện kế họach hợp tác xã nông nghiệp để tiến lên làm ăn lớn xã hội chủ nghĩa trong đó tư sản bị lọai bỏ. Ngày nay đường lối canh tác tập thể này được coi như tồi tệ nhất nhưng hồi đó Xô Viết ép dân theo vì lý thuyết Marx bắt phải như vậy. Giới phú nông Ukraine mà họ gọi là Kulaks chỉ chiếm từ 4% tới 5% dân số, phú nông được định nghĩa có từ 24 hoặc trên 24 mẫu đất và có thuê người làm và được coi thành phần nguy hiểm.

Ngày 1/5/1930 Đảng Cộng Sản Nga bắt đầu thực hiện Hợp Tác Xã Nông Nghiệp, một phần của Kế Họach Ngũ Niên, nông dân Nga ít chống đối vì họ đã có truyền thống canh tác cộng đồng từ lâu, đất đai thuộc về làng xã không thuộc về cá nhân như tại Ukraine nên họ dễ thích hợp với Hợp tác xã của Cộng Sản.

Ngày 30/7/1930 nhà nước hủy bỏ làng xã. Vùng Ukraine trái lại người dân làm ăn cá thể, 80% dân chúng tại thôn quê có ruộng đất riêng từ xưa nên họ chống đối Hợp tác xã ra mặt, Moscow mới đầu tạm thời nhượng bộ. Người Ukraine giết gia súc, ngựa, heo, cừu …dần dần trước khi gia nhập hợp tác xã khi ấy nhà nước ra lệnh tử hình ai giết gia súc. Những người chống đối Hợp tác xã bị lưu đầy, chính quyền Xô viết mở tuyên truyền kêu gọi nhân dân Ukraine ủng hộ Chính Quyền Cách Mạng nhưng thất bại, mặc dù dọa nạt khủng bố nhưng nông dân Ukraine vẫn chống đối, phá hoại, đốt nhà không đầu hàng, họ lấy lại nông cụ, gia súc mà Hợp Tác Xã đã chiếm trước đây, ám sát các viên chức Xô Viết.

Trung Ương đảng Nga đưa mật vụ quân đội sang đàn áp cuộc nổi dậy nhưng kháng chiến quân Ukraine vẫn tiếp tục chống đối, họ muốn làm ăn cá thể như xưa, nông dân Ukraine thách đố Staline.

Việc chống gia nhập Hợp Tác Xã chỉ là một nguyên do, Ukraine còn chống đối về mặt chính trị, họ muốn đòi độc lập, tự do. Staline trước hết cho thanh toán hành quyết hàng nghìn trí thức Ukraine, nhà văn nhà báo, nhà lãnh đạo. Âm mưu đòi độc lập cho Ukraine không phải chỉ ở làng xã mà mà ngay cả ở Trung Ương Đảng Cộng Sản Ukraine. Xô Viết cho thanh trừng dữ dội, nhiều người tự tử, nhiều nhà văn, đảng viên cũng tự tử.

Cuộc chống đối của Ukraine với Xô Viết y như trứng chọi đá, cuộc chiến giữa người nông dân với cuốc xẻng và Hồng Quân, mật vụ Nga vũ trang súng ống tối tân. Làng mạc bị bao vây, tấn công bằng đại bác xe tăng, máy bay ném bom bắn phá khiến một Đại Tá công an Nga sô phát khóc nói với một ký giả, ông cho biết mình đã chiến đấu trong hàng ngũ Hồng quân chống Bạch Vệ thời nội chiến bây giờ được lệnh bao vây tấn công những người dân vô tội.

Hatayevich, một đảng viên cao cấp Sô viết cho biết cuộc chiến đấu ác liệt giữa Sô Viết và nông dân Ukraine đang diễn ra, một cuộc chiến sinh tử, năm 1933 là thử thách giữa sức mạnh của Đảng CS Nga và sự chịu đựng của nông dân, họ sẽ nếm mùi đói để xem ai làm chủ nơi đây. Cuộc chiến 1932-33 một cuộc chiến kỳ lạ nhất lịch sử, sau đó Staline thay đổi chiến lược.

Thảm kịch mùa đông 1932-1933.

Trận đói khủng khiếp mùa đông giữa 1932 và 1933 không do thiên tai hạn hán mà do con người làm ra, do lệnh của một người. Trong một phiên họp Trung Ương Đảng ngày 11-9-1932, Staline cho biết tình hình Ukraine nghiêm trọng, nếu không sớm ra tay Xô Viết sẽ mất miền đất mầu mỡ này, năm 1932 dân số Ukraine là 32 triệu, khoảng 75% điền sản tại đây đã phải gia nhập Hợp tác xã.

Để đối phó với tình hình, Staline bèn đưa một kế họach ác ôn, man rợ vừa để trả thù và để dẹp tắt phong trào, kế họach đã khiến bẩy triệu người (7.000.000) dân quê Ukraine phải chết đói la liệt khắp các xã thôn. Staline ra lệnh cho tịch thu hết thực phẩm tại Ukraine: khoai tây, cải bắp, lúa mì.. chở sang Xô Viết từ tháng 8, tháng 10 1932 và tháng 1-1933 số lượng tịch thu tăng cao khiến Ukraine không còn thực phẩm nhất là tại các làng miền quê. Staline cho xuất cảng lúa mì tịch thu để lấy ngọai tệ phục vụ Ngũ Niên Kế Họach, canh tân Nông nghiệp và củng cố Quốc phòng. Số lúa mì bị Sô Viết cướp đi đủ sức nuôi dân Ukraine trong vòng hai năm. Đảng Cộng Sản Ukraine khẩn xin Moscow bớt lấy lúa mì của Ukraine và cứu trợ thực phẩm, Staline từ chối rồi đưa 100 ngàn quân Nga tới thanh trừng đảng Cộng Sản Ukraine.

Quân Nga đóng cửa biên giới Ukraine, ngăn chặn thực phẩm đưa vào Ukraine khiến cho đất nước này biến thành một trại giam khổng lồ, theo lệnh của Staline chính quyền phải để mặc nhân dân chết đói cho họ biết tay. Người dân miền quê còn giấu giếm được một số thực phẩm sống lay lắt nhưng Staline lệnh cho mật vụ Nga tại Ukraine đi từng nhà tịch thu hết mọi thực phẩm dự trữ của các gia đình, nhân dân không còn đến một củ khoai, một miếng bánh. Nông dân bị cấm không được đi các địa phương khác hoặc lên tỉnh xin ăn, họ cũng bị cấm lấy trộm thực phẩm của hợp tác xã, nhiều người đói quá ra đồng lấy một vài bông lúa ăn đỡ hoặc lấy trộm khoai, lúa trong các kho bị công an bắn chết ngay. Nạn đói lan nhanh, từ già đến trẻ bắt đầu chết đói la liệt khắp nơi. Các đội mật vụ đi gom các xác chết quẳng xuống hố tập thể chôn cất hàng ngày, theo lời các nhân chứng kể lại những người suy nhược chưa chết cũng bị quẳng xuống hố.

Người chết đói khắp nơi ở Ukraine trong thập niên 1930s. Ảnh Wikipedia

Khác với Hitler giết người bằng hơi ngạt khiến nạn nhân chết ngay không đau đớn, Staline bắt các nạn nhân phải suy nhược quằn quại, đói khổ, họ phải sống trong đau khổ cho tới chết. Mặc dù bị cấm đi địa phương khác kiếm ăn người dân quê vẫn lên tỉnh để rồi cũng lăn ra chết thê thảm. Thành phố được cấp theo khẩu phần, dân tỉnh bị cấm không được cứu giúp những người chết đói, bác sĩ không được chữa bệnh cho những dân quê đang chết đói, người dân quê lên tỉnh cuối cùng chết la liệt ngoài đường phố, hàng ngày có xe chở đi chôn tập thể. Trong khi các đảng viên, mật vụ lính Nga béo tốt, được ăn uống no đủ thì người dân Ukraine nhất là miền quê đói rã họng ra, theo lời các nhân chứng còn sống sót kể lại vì hết thực phẩm người dân phải ăn lá cây, vỏ cây, mèo chuột, chó, cả sâu bọ … để cầm hơi qua ngày. Cả trẻ nít vô tội cũng bị Xô Viết bắt phải chết như người lớn. Ngoài ra nhân dân còn bị quân Nga, mật vụ cướp bóc hãm hiếp. Nhân dân đói quá phải ăn thịt người chết, có người giết cả trẻ nít đang hấp hối để nuôi gia đình, theo lời các nhân chứng còn sống, dân Ukraine tại miền quê năm 1932-1933 ăn thịt người là chuyện thường.

Mùa xuân 1933, cao điểm của nạn đói, khoảng 250 ngàn người chết mỗi ngày tại Ukraine, có nơi cả làng chết. Tại Âu châu, Canada, Mỹ người gốc Ukraine gửi thực phẩm về giúp đồng bào nhưng chính quyền Xô Viết cấm chở thực phẩm tới biên giới vì họ phủ nhận không có nạn đói. Tại Ukraine ai nói có nạn đói bị kết án tuyên truyền chống Xô Viết và bị bắt giam ngay.

Tới cuối năm 1933 khoảng 25 % dân Ukraine, tức 8 triệu người bị chết đói kể cả 3 triệu trẻ em. Bọn hào phú bị tiêu diệt, nhà nông toàn nước bị dìm xuống, Staline đã đạt được mục đích, đã tiêu diệt xong bọn phản động, tiểu tư sản thoái hóa chống lại Hợp Tác Xã để tạo dựng con người mới Xã Hội Chủ Nghĩa. Nhà độc tài bèn cho phân phối thực phẩm trở lại Ukraine, nạn đói chìm dần, tuy nhiên những cuộc thanh trừng chính trị, bắt bớ phản động vẫn tiếp tục chỉ ngưng lại năm 1941 khi bị Đức Quốc Xã tấn công. Hitler xua quân vào Ukraine cướp bóc vựa lúa và thay thế chế độ Cộng Sản hà khắc bằng khủng bố phát xít.

Bao nhiêu người đã chết?

Số người chết trong nạn đói tại Ukraine không toàn toàn chính xác cũng như số người chết trong các cuộc chiến tranh lớn hay thế chiến vì không ai có thể đếm, thống kê đến nơi đến chốn được nhưng các nhà nghiên cứu cũng cố gắng tìm ra con số gần với sự thật nhất.

Theo Andrew Gregorovitch trong bài “Black Famine in Ukraine 1932-33, a struggle for existence” cho biết nhóm Conservative Estimates ước lượng số nạn nhân trong trận đói 1932-33 tại Ukraine khoảng 4,8 triệu, nhưng nhiều nhà nghiên cứu ước lượng nó vào khoảng từ 5 cho tới 8 triệu người chết.

Mặc dù Xô Viết luôn luôn chối bai bải không có nạn đói tại Ukraine nhưng người ta đã tham khảo một cách gián tiếp và đã ước lượng khoảng từ 10 cho tới 25% dân Ukraine đã chết trong nạn đói kể trên, nhà nghiên cứu Vasyl Hryshkocho biết mỗi ngày có 25.000 người chết tại các làng ở Ukraine, hoặc hơn 1.000 người chết trong một giờ hoặc 17 người trong một phút. Nửa năm đầu 1933, Sô Viết cấm người ngoại quốc tới thăm Ukraine, các ký giả không vào lấy tin được cho tới mùa hè, mùa thu khi họ bãi bỏ lệnh cấm. Nhà ký giả Mỹ Henry Chamberlin đến thăm Ukraine ngay sau khi Sô Viết bãi bỏ lệnh cấm du lịch và cho biết mỗi làng ông đến thăm có ít nhất khoảng 10% người dân chết vì đói.

John F. Stewart trong cuốn Tortured but Unconquerable Ukraine, xuất bản 1953, trang 8 cho biết.

Trong khi chưa có số thống kê chính thức về tấm thảm kịch này , theo như trong tự điển Nga The Small Soviet Encyclopedia năm 1940 xác nhận dân Ukraine năm 1927 là 32 triệu nhưng năm 1939 tức 12 năm sau, dân tụt xuống còn 28 triệu, thế thì 4 triệu người đã đi đâu? Ngoài ra còn phải kể 4 triệu người do gia tăng dân số?”

Như vậy theo Stewart số nạn nhân là 8 triệu.

Theo Holodomor (nguồn Wikipedia) số nạn nhân chết đói tại Ukraine năm 1933 được ước lượng từ 2 triệu 6 cho tới 10 triệu người.

Theo bài “Staline Forced Famine in 1932-1933, 7,000,000 Deaths” (trong The History Place, Genocide in the 20th Century) số nạn nhân là 7 triệu

Theo phóng viên Askold Krushelnycky con số nạn nhân được ước lượng vào khoảng từ 7 triệu cho tới 11 triệu người chết đói tại Ukraine 1933.

Như thế đa số các nhà nghiên cứu, ký giả ước lượng vào khoảng bẩy triệu người đã bỏ mạng trong trận đói này.

Staline che mắt thế gian

Người ta khen Staline đã khéo giấu nhẹm cuộc tàn sát vĩ đại này, các triều đại Cộng Sản Xô Viết sau Staline cũng ếm nhẹm thảm kịch này nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra.

Ký giả Askold Krushelnycky trong bài phát thanh trên Radio free Europe ngày 8 tháng 4-2003 tại Tiệp Khắc “Staline gây nạn đói tại Ukraine – bẩy mươi năm sau, phần lớn thế giới vẫn không biết tới thảm kịch này” (Staline’s Starvation of Ukraine – Seventy Years later, World Still Largely Unaware Of Tragedy) cho biết mặc dù số người chết thê thảm nhiều như thế nhưng thế giới không có mấy người biết về trang sử ghê tởm này của Sô Viết so với cuộc diệt chủng Do thái. Theo ông lý do chính là Đức Quốc Xã bị bại trận, hàng ngàn nhân chứng còn sống kể lại chi tiết về trại giam và cuộc tàn sát tập thể. Người ta còn lấy được nhiều phim ảnh, hồi ký ghi lại tội ác của bọn Phát Xít, rồi những tên đồ tể, đao phủ bị bắt đem đi xử vì thế cuộc tàn sát diệt chủng của Hitler đã được phổ biến sâu rộng.

Robert Conquest, sử gia Anh chuyên nghiên cứu về thảm kịch này, trong tác phẩm năm 1986 của ông “Harvest of Sorrow”, Mùa gặt nỗi U sầu lần đầu tiên đã đem tấn thảm kịch này đến cho khán giả Tây phương. Ông nói một sự khác biệt nữa giữa cuộc diệt chủng Do thái là Hitler đã viết thành văn bản trong cuộc tàn sát của mình còn Staline không ghi văn kiện tài liệu kế họach của y, ông nói nay nhiều sử gia chấp nhận có nạn đói thì một số nghi ngờ đã tìm cách biện hộ cho Staline. Ông cho biết từ ngày Liên bang Xô Viết tan rã khiến người ta dễ vào tìm tài liệu tại các văn khố Nga, chính ông đã có bằng chứng là Staline đã biết hàng trăm ngàn dân quê tìm cách vào Nga kiếm thực phẩm. Conquest cho rằng nạn đói trước nhất nhắm vào Ukraine mà Staline không chỉ thù ghét người dân quê mà cả các đảng viên Cộng Sản cao cấp Ukraine.

Lyubomyr Luciuk giám đốc Hiệp hội nghiên cứu của Canada về Ukraine cho biết lý do tại sao tin tức về nạn đói lại không được chuyển đến Tây Phương, ông chỉ trích những nhà báo Tây phương hồi đó ở Moscow đã biết nạn đói này nhưng đã không đề cập đến nó và còn cố ý che giấu nữa. Ông cho biết người ký giả đóng vai then chốt trong việc che giấu này là ký giả Walter Duranty của tờ Nữu Ước Thời Báo, The New York Times. Duranty là người ngưỡng mộ Staline, ông ta mô tả nhà độc tài này như “Chính khách lỗi lạc nhất thế giới hiện nay” (The world greatest living statesman). Duranty là người ký giả Mỹ đầu tiên được phỏng vấn nhà lãnh đạo Xô Viết này và được cho phép tham khảo, lấy những tin mật của chế độ. Hồi ấy, Duranty đã tâm sự với một nhà ngoại giao Anh rằng ông nghĩ khoảng 10 triệu người đã bị chết đói nhưng khi các ký giả khác thăm Ukraine rồi viết báo về nạn đói diễn ra tại đây thì Duranty lên tiếng bài bác ngay cho là tuyên truyền láo khoét chống Xô Viết. Lyubomyr Luciuk cho rằng Duranty bị Mật vụ Nga hăm họa công bố sự thật về đời tư anh ta vì biết anh có nhiều bệnh kỳ quái về tình dục.

Xô Viết bầy trò lừa bịp các ký giả ngọai quốc đến lấy tin như nhà văn Anh Bernard Shaw thăm Nga rồi về viết bài thuận lợi cho Cộng Sản. Cựu Thủ Tướng Pháp Edward Herriot được sang thăm Ukraine năm ngày trong chuyến du hành đã được dàn cảnh bịp bợm, đi thăm những khu phố đẹp sạch sẽ tại Kiev, thăm một Hợp tác xã kiểu mẫu, khi về nước ông ta nói có lợi cho Cộng Sản và tuyên bố không có nạn đói tại đây

Sáu Kỹ sư người Anh làm việc tại Nga Xô bị bắt và kết án phá hoại, gián điệp, hối lộ rồi bị hăm dọa kết án tử hình, phiên tòa xử sau đó chỉ là trò hề ma mãnh đánh lạc hướng ký giả ngoại quốc để họ không chú ý tới nạn đói Ukraine nữa. Xô Viết hăm dọa ký giả ngọai quốc để viết thuận lợi cho họ, đa số ký giả ngoại quốc phải nhượng bộ Cộng Sản và viết bài có lợi cho Xô Viết như Duranty viết “những bài nói về nạn đói thật nhố nhăng”

Các nước Tây phương giữ thái độ thầm lặng đối với thảm kịch này dù họ đều đã biết nỗi đau khổ của Ukraine qua các nguồn tin tín cẩn của giới ngoại giao. Năm 1933 Tân Tổng Thống Roosevelt đã chính thức công nhận chính quyền Cộng Sản Staline và đề nghị buôn bán với họ. Ngũ Niên Kế Hoạch của Nga để canh tân đất nước cần phải mua hàng hóa, máy móc thiết bị của Tây phương với khối lượng rất lớn. Các nước Tây phương vớ được mối làm ăn béo bở, được một ông khách hàng rất sộp nên họ lờ đi không nói tới nạn đói.

Tại sao tàn sát?

Trong phim The Soviet story người ta đặt câu hỏi: Tại sao cần phải tàn sát? Why killing is essential? Một nhà nghiên cứu Nga trong phim cho biết Karl Marx là cha đẻ của chủ nghĩa diệt chủng chính trị ngày nay. Marx nói.

Những giai cấp và chủng tộc quá yếu không theo kịp cuộc sống mới cần phải bị lọai bỏ”

(“The class and the races too weak to master the new condition of life, must give away” – Marx – People’s paper, April 16-1858)

Họ phải bị tiêu diệt trong hỏa lò cách mạng”

(They must perish in the revolutionary Holocaust – Karl Marx – Journal of the History of ideas, Vol 42, number 1-1981).

Tàn sát và bắn giết của người Cộng Sản là một chính sách.

Lenine nghiên cứu rất kỹ tư tưởng Marx-Engels và áp dụng triệt để phương thức này, ông gọi là bạo lực cách mạng. Lenine viết trong một bức thư như sau: đem 100 tên tư sản đi bắn để cho nơi cách xa đó hàng trăm cây số người ta phải sợ (theo phim The Soviet Story), người xưa gọi là “sát nhất nhân, vạn nhân cụ”, giết một người sẽ làm cho một vạn người sợ. Trước hết việc tàn sát bắn giết của Cộng Sản để gieo rắc kinh hoàng, khủng bố gây khiếp đảm cho người dân phải sợ không dám chống lại họ.

Cả hai hệ thống Quốc Xã Đức và Cộng Sản Nga đều lấy tàn sát làm cơ bản cho sự cai trị để tạo con người mới (The birth of a new man), phải tiêu diệt con người cũ mới tạo được con người mới. Chế độ phát xít Hitler chủ trương con người mới phải là người thông minh, đẹp giai, khỏe mạnh, những người tàn tật xấu xí, đi cà nhắc cà nhằc, răng hô mắt chột… hoặc người Do thái phải bị tiêu diệt sạch. Đối với người Cộng Sản, bọn phản động, tiểu tư sản, địa chủ phải bị giết sạch để xây dựng con người mới Xã Hội Chủ Nghĩa, trên thực tế các nước Cộng Sản thường giết vào khoảng 10% dân số. Trong khi Đức Quốc Xã, Phát Xít Nhật quí trọng người dân nước họ, chỉ giết người ngoại quốc thì các chế độ Cộng Sản “khôn nhà dại chợ” chỉ biết đè cổ nhân dân của mình ra tàn sát không gớm tay. Đức Quốc Xã là chủ nghĩa Xã hội Quốc gia, Cộng Sản là chủ nghĩa Xã hội Quốc tế.

Thập niên 1930, một thập niên đẫm máu ghê tởm nhất của lịch sử nước Nga khi Staline tiến hành thực hiện Hợp Tác Xã Nông Nghiệp, làm ăn tập thể tiến lên làm ăn lớn Xã Hội Chủ Nghĩa. Nhà độc tài cho lệnh tiêu diệt những thành phần ăn bám, cản đường, lừng khừng không có lập trường cách mạng, bọn phản động âm mưu chống đối và bọn có tinh thần làm ăn cá thể…Đây là giai đoạn đoạn bắn giết tập thể theo kế họach của Staline.

Staline cho xây dựng hằng hà sa số các trại tập trung tại những nơi xa xôi để giam cầm tiểu tư sản những kẻ không theo họ, có khoảng một phần ba hoặc một nửa bỏ xác vì đói lạnh trong chốn địa ngục trần gian. Trong phim The Soviet Story, thập niên 30 là giai đọan tàn sát của Staline, Sô viết cho xây dựng khắp nước Nga những lò sát sinh y như thời thượng cổ. Những tòa nhà này được xây bằng gạch kiên cố, những phòng bắn người làm ở dưới hầm, có đường rãnh để dẫn máu chẩy ra ngoài. Tội nhân được dẫn xuống dưới hầm tới phòng đỏ, họ bị bắn vào đầu, mỗi tối mật vụ có thể bắn một trăm hoặc vài trăm người, ban đêm có xe bít bùng chở xác vào rừng chôn tập thể..

Sáng ra người dân kinh hãi khi thấy các vệt máu trên đường đi, họ không dám hé răng nói tới. Các mồ chôn tập thể rải rác trong nước, số người bị hành hình quá nhiều, con cái các nạn nhân bị hành quyết mất cha, mất mẹ, không nhà không cửa đi lang thang ngoài đường phố, số người vô gia cư ngày một nhiều, Staline cho phép bắn các trẻ em trên 12 tuổi để làm sạch thành phố. Tại các địa phương bắn giết người đạt chỉ tiêu được thưởng, sau này Tổng Thống Nga Gorbachov tố cáo Staline tắm trong máu, ông cho biết đã thấy danh sách tử hình dài do Staline ký hàng loạt, trong khoảng 1937-1941 có tới 11 triệu người bị bắn giết.

Năm 1942 Churchill viếng Điện Cẩm Linh, Staline thú thực với ông đã có 10 triệu người bị đổ máu trong giai thực hiện Hợp Tác Xã, tiến lên làm ăn lớn Xã Hội Chủ Nghĩa, nhà độc tài nói không thể làm khác hơn được. The Soviet Story nói trong khi Xô Viết tàn sát hàng hà sa số người thập niên 30, tại Âu châu có một kẻ theo dõi và khâm phục Staline, trong một khoảng thời gian không dài lắm đã giết được nhiều người như thế. Kẻ khâm phục ấy chính là Hitler, như vậy Staline là bậc thầy của Hitler trong nghề sát sinh.

Theo Le livre noir du communisme của Courtois, Werth, Pannée, Trần Hữu Sơn lược dịch Cộng Sản quốc tế đã sát hại 100 triệu người. Cộng Sản Tầu giết 65 triệu, CS Nga 20 triệu, CS Bắc Hàn 2 triệu, CS Miên 2 triệu, CS Việt Nam 1 triệu… Một điều khó hiểu là trừ Staline bị hạ bệ, những tên đồ tể Mao, Hồ, Kim Nhật Thành đã làm đổ máu nhiều triệu người nhưng chúng vẫn được xây lăng, dựng tượng, được ca tụng, sùng bái… khắp nơi trong nước, thật là hiện tượng kỳ quái.

Cộng sản Việt Nam cũng như các nước Chư hầu Xã hội chủ nghĩa khác đã rập khuôn áp dụng bạo lực cách mạng, lấy đa sát, bắn giết làm tôn chỉ. Như chúng ta đã biết năm 1945 khi Việt Minh cướp chính quyền họ đã thủ tiêu chôn sống vài chục ngàn người Quốc Gia và nhiều tình nghi vô tội khác. Năm 1953 trong thời kỳ kháng chiến Việt Minh đã cho đấu tố địa chủ và nhất là năm 1955, 1956 họ phát động phong trào cải cách ruộng đất qui mô, đấu tố giết hại khoảng 170 ngàn người vô tội.

Những năm 1957, 58, 59… tại nông thôn miền Nam Việt Nam, Việt Cộng đã sát hại nhiều chục ngàn viên chức xã thôn, thường dân vô tội. Năm 1968 CS Băc Việt thủ tiêu khoảng 6 ngàn người thường dân, tình nghi tại Huế trong cuộc tổng công kích Tết Mậu Thân, trong trận chiến 1972 tại Quảng Trị, CSBV pháo kích gây thiệt hại hàng chục ngàn thường dân trên đường chạy loạn, năm 1975 hàng mấy chục ngàn người thường dân chạy loạn tại các bến tầu, cửa biển … bị thiệt mạng vì pháo kích của Cộng quân .

Hitler nói sau này nhân loại sẽ phải nhớ ơn chế độ Quốc Xã vì ta đã diệt chủng được bọn Do Thái. Cũng vậy các nhà lãnh đạo Cộng Sản Staline, Mao, Hồ, Pôn Pốt đều đã cho rằng những cuộc thanh trừng, tàn sát của họ là vì nhân dân, vì lợi ích của tổ quốc.

Tưởng niệm.

Tháng 3 năm 2008 nhiều nước trên thế giới đã lên án tội diệt chủng của chính quyền Xô Viết, Liên Hiệp Quốc năm 2003 cũng đã xác nhận nạn đói tại Ukraine và nhiều nơi trong nước Nga do hậu quả của chính sách độc tài tàn bạo. Ngày 28/11/2006 Quốc Hội Ukraine lên án nạn đói năm 1933 là tội diệt chủng, ngày 23/10/2008 Quốc Hội Châu Âu ra quyết nghị coi nạn đói 1933 là tội ác chống nhân loại. Ngày 13/1/2010 tòa Kiev, Ukraine tuyên án nạn đói là diệt chủng, Staline và các lãnh đạo Xô Viết phạm tội diệt chủng Ukraine 1933.

Nay người ta dựng nhiều tượng đài tại Ukraine và nhiều nơi trên thế giới để tưởng niệm các nạn nhân nạn đói 1933. Tại Edmonton, Alberta Canada 1983, đài tưởng niệm 50 năm nạn đói Ukraine đã được dựng lên. Tại Canada tỉnh Ontorio, ngày 9-4-2009 ra nghị quyết tưởng niệm nạn đói.

Tại Hoa Kỳ ngày 13/11-2009 Tổng Thống Obama đọc diễn văn trong /ngày tưởng niệm nạn đói Ukraine (Ukrainian Holodomor Remembrance Day), ông nói:

Tưởng niệm những nạn nhân của thảm họa nạn đói Ukraine cho chúng ta dịp để nghĩ tới hoàn cảnh của những người dân phải sống khốn khổ dưới các chế độ cực đoan, tàn bạo trên thế giới”

(“remembering the victims of the man-made catastrophe of Holodomor provides us an opportunity to reflect upon the plight of all those who have suffered the consequences of extremism and tyranny around the world”- Wikipedia- Holodomor)

Trọng Đạt/ Hưng Việt.Org

Chép và dán URL này vào trình duyệt:

https://anle20.wordpress.com/2022/03/10/nam-1933-staline-tan-sat-7-trieu-nguoi-ukraine/





Thứ Ba, 1 tháng 3, 2022

Đưa sân vào giữa nhà....

BẾN TRE - Không chỉ thỏa mãn nhu cầu gần gũi thiên nhiên, thiết kế một tầng với khoảng sân giữa nhà giúp gia chủ dễ tương tác với con cái dù đứng ở vị trí nào.

Chủ nhân căn nhà cách trung tâm thành phố Bến Tre khoảng 10 km là đôi vợ chồng trẻ với hai cậu con trai nhỏ. Sau những giờ làm việc căng thẳng, họ muốn trở về không gian ấm áp và yên tĩnh, có thể nhìn ngắm cây xanh, ánh nắng, mây trời và cảm nhận làn gió mát mỗi buổi chiều.

Đặc biệt, hai vợ chồng muốn tận dụng khoảng thời gian ít ỏi buổi chiều tối để trò chuyện, chơi đùa và học cùng các con. Vì thế, khi chọn giải pháp bố cục không gian, kiến trúc sư đã ưu tiên tính kết nối.

 Căn nhà rộng 170 m2, mặt tiền hướng Tây, xây một tầng. Cửa chính quay về hướng Bắc, phía trước có sảnh đệm lớn nhằm tránh ánh nắng trực tiếp. Sảnh này cũng là khoảng thư giãn của gia chủ vào mỗi buổi chiều tối.

Hệ thống thông gió tự nhiên gồm lớp gạch thông gió và lớp cửa kính lùa xuyên suốt công trình. Giải pháp này tránh nắng gắt, đảm bảo sự thông thoáng và sự kín đáo cần thiết cho gia đình.

Bên trong, không gian chia làm khu vực sinh hoạt chung và khu vực nghỉ ngơi.

Không gian liên thông, tiết chế vách ngăn để đem tới cảm giác rộng rãi, cởi mở.

Khu vực sinh hoạt chung và khu vực nghỉ ngơi ngăn cách nhau bằng khoảng sân giữa nhà.

Khoảng sân giữa nhà có chức năng linh hoạt. Nó vừa là nơi thư giãn, tập thể dục, vui chơi vừa là góc làm việc, nhờ đó tăng cường sự kết nối giữa bố mẹ và con cái.

Để các thành viên gia đình thêm thư thái khi ở nhà, các phòng đều nhìn ra hướng có cây xanh.

Mảng xanh kết hợp với gạch thông gió bằng đất nung và nền sơn trắng tạo nên không gian hiện đại pha chất thô mộc hòa lẫn với thiên nhiên.

Công trình hoàn thiện năm 2022 với chi phí 2,2 tỷ đồng.

Minh Trang /Ảnh: Quang Trần /Thiết kế: 90odesign

Vấn đề khi nhấn? Chép và dán URL này vào trình duyệt:

Thứ Tư, 23 tháng 2, 2022

Còn Chút Gì Để Nhớ...Vũ Hữu Định

Xin FWD to quý vị cùng thân hữu...!
Cảm ơn nguyên ca sỹ Mingo Hoàng Trong Minh
Trân trọng!
Lienbinhdinh: 
VÒNG NGUYỆT QUẾ CHO PHỐ NÚI CAO...
(LỜI NGƯỜI ĐĂNG: CÓ RẤT NHIỀU CA SĨ TRÌNH DIỄN BÀI NÀY XIN LẤY 1 TRONG SỐ ĐÓ ĐỂ DIỄN ĐẠT...
“Còn Chút Gì Để Nhớ-Khánh Ly”
https://youtu.be/mgkGbMXhyf4                         
Trương Đình Thuấn
Thi sĩ Vũ Hữu Định làm bài thơ “Còn Chút Gì Để Nhớ” vào năm 1970 khi bị đày lên Pleiku để làm Lao công đào binh. Bài thơ sau đó được nhạc sĩ Phạm Duy – “ông vua” phổ nhạc của Việt Nam đã lấy nguyên bài thơ làm ca từ không bỏ hoặc thêm bớt một từ nào cả. Bản nhạc nhanh chóng được công chúng đón nhận :
"phố núi cao phố núi đầy sương
phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
anh khách lạ đi lên đi xuống
may mà có em đời còn dễ thương
phố núi cao phố núi trời gần
 phố xá không xa nên phố tình thân
 đi dăm phút đã về chốn cũ
 một buổi chiều nào lòng bỗng bâng khuâng
 em Pleiku má đỏ môi hồng
 ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
 nên mắt em ướt và tóc em ướt
 da em mềm như mây chiều trong
xin cảm ơn thành phố có em
xin cảm ơn một mái tóc mềm
mai xa lắc bên đồn biên giới
còn một chút gì để nhớ để quên"
Vũ Hữu Định đã tiết lộ với bạn bè là “em” trong bài thơ này chỉ là nhân vật mà anh đã… nhặt được trong tưởng tượng trong giây phút linh hiển nhất của mình là khi làm thơ.
Khi Phạm Duy “chắp cánh” cho bài thơ bằng một bài hát bất tử, cả nhà thơ và nhạc sĩ đã đội vòng nguyệt quế cho Pleiku, một miền cao nguyên trung phần quanh năm sương phủ núi đồi, một vùng thủ phủ của quân khu 2 nên lính đóng quân nhiều hơn thường dân ở. Nếu không có bài thơ này thì ít ai biết đến một thành phố xa xôi “quanh năm mùa đông” và những người yêu thơ không thuộc nằm lòng câu: "May mà có em đời còn dễ thương."
Bài thơ gắn liền với tên tuổi của Vũ Hữu Định, nhắc đến tác giả là người ta nhớ Còn Chút Gì Để Nhớ và ngược lại. Thi sĩ Kim Tuấn là lính đóng quân gắn bó nhiều năm ở Pleiku, từng làm nhiều bài thơ cho phố núi sương mù này đã thốt lên về Vũ Hữu Định : “Mình từng ăn dầm ở dề ở đây mà chẳng làm được tích sự gì, vậy mà bỗng dưng một gã giang hồ từ đâu đó ghé chơi đã làm bài thơ nổi đình nổi đám cho Pleiku!”
Như vậy mới biết là một địa danh nào đó để cho nhiều người biết đến phải nhờ đến âm nhạc và thi ca. Những cung bậc tài hoa của nghệ thuật đã gây cảm xúc và lưu lại “chút gì để nhớ” để thôi thúc độc giả một ngày nào đó sẽ làm du khách được ghé thăm.
Pleiku thập niên 1960
Bài thơ được đăng trong báo Khởi Hành năm 1970, được lọt vào mắt của Phạm Duy, và nhạc sĩ đã tìm lên đến Pleiku để gặp Vũ Hữu Định, người lính đào ngũ hai năm rồi bị bắt đày lên cao nguyên để phục dịch chiến trường.
Trong một buổi chiều họp mặt nhiều văn nghệ sĩ của Pleiku, trong đó có tác giả của “Còn Chút Gì Để Nhớ” – Vũ Hữu Định. Anh mặc cái áo màu xám khắc sau lưng bốn chữ LCĐB (Lao công đào binh). Trong giới văn nghệ, người ta quí trọng tài năng của nhau chứ không phân biệt người đương thời quan cách và kẻ làm tội nhân.
Phạm Duy đã rút giấy bút ra từ túi áo và kẻ rất nhanh những dòng nhạc, rồi hát thử cho mọi người nghe bài Còn Chút Gì Để Nhớ và sau đó bài hát đã nổi tiếng ngay sau khi phát hành.
Thi sĩ Vũ Hữu Định tên thật là Lê Quang Trung (1942- 1981) sinh tại Thừa Thiên. Đã từng sống nhiều nơi ở Cao nguyên và Đà Nẵng, anh sống nghèo túng trong khoảng đời ngắn ngủi của mình, có tật mê rượu và thường giang hồ lang bạt đi đây đi đó.
Anh đã có nhiều thơ đang rải rác ở các báo với nhiều bút hiệu khác nhau và cuối cùng tên Vũ Hữu Định mới được nhiều người biết đến sau khi bản nhạc Còn Chút Gì Để Nhớ ra đời.
          “Giang hồ đâu cần ai phong ấn”
Chỉ trong chuỗi ngày giang hồ của mình, Vũ Hữu Định để lại cho đời một bài thơ làm nhiều người biết và để ý đến phố núi Pleiku. Tác phẩm đôi khi do ghi lại tình tiết của đời tư của nghệ sĩ, và nghệ phẩm không phải xuất xứ từ salon, từ chăn êm nệm ấm, mà từ nỗi đày ải nhân gian mà tác giả đã trải qua.
Một địa danh vốn ở ngoài đời đã đẹp, khi đi vào thi ca và âm nhạc sẽ trở thành nên thơ hơn, làm du khách muốn đến thăm hơn. Như bài thơ Đây Thôn Vỹ Dạ của Hàn Mặc Tử và bài nhạc Ai Lên Xứ Hoa Đào của Hoàng Nguyên.
Tôi đã có một đôi lần ghé lại Pleiku, từ con dốc cao đổ vào trung tâm, đã thấy “quanh năm mùa đông” ở trên từng màn sương ướt màu thông xứ sở cao nguyên. Không thể không nhớ đến một gã giang hồ làm thơ Vũ Hữu Định tài hoa bạc mệnh đã từ giã cuộc chơi trần thế vào năm 39 tuổi.
Tôi đi trong hoài tưởng về một Pleiku ngày ấy đã được Vũ Hữu Định khoác lên cho chiếc áo thi ca, đi loanh quanh hết mấy con đường không còn mù bụi đỏ như xưa để có đúng là “đi dăm phút đã về chốn cũ” không?
“Xin cảm ơn một mái tóc mềm” nào đó của Vũ Hữu Định đã cho chúng ta những hình dung về một phố núi cao nguyên Pleiku ngoài đời và một miền sương mù bất tận trong thơ. Một mái tóc mềm dẫu không có thật ở ngoài đời cũng kệ, cũng đủ làm cho May Mà Có Em Đời Còn Dễ Thương.
Sinh thời Vũ Hữu Định không có thi phẩm nào được xuất bản. Phải tới năm 1996, thi phẩm Còn Một Chút Gì Để Nhớ của anh, gồm 45 bài, mới được ấn hành, do sự đóng góp (công và của) của bằng hữu, nhất là của Trần Từ Duy.
Một đêm thơ Vũ Hữu Định được tổ chức tại Phú Nhuận để ra mắt thi phẩm, qui tụ rất đông bạn hữu và người hâm mộ, và nhờ đó, bà Kim Vân, vợ nhà thơ, đã tu sửa được cho chồng một nấm mồ khang trang tại nghĩa địa Gò Cà, Đà Nẵng. Bà là nhân vật trong bài thơ Cảm Ân Người Vợ Khổ của Vũ Hữu Định: 
"Lần nào em sinh nở
Anh cũng trên đường xa
Lần này em sinh nở
Anh cũng không có nhà."

Vũ Hữu Định tên thật là Lê Quang Trung, sinh tại Thừa Thiên, 1942, mất 16 tháng 1 Tân Dậu (1981) bên bờ Sông Hàn, Đà Nẵng.
- Vũ Khanh "Còn chút gì để nhớ "
- Thái Châu "Còn chút gì để nhớ " 
- Elvis Phương "Còn chút gì để nhớ"


Thứ Ba, 22 tháng 2, 2022

Sau 50 tuổi, nghiêm túc tuân thủ định luật “2-8”, bệnh tật không dám quấy phá, nhiều người tiếc hùi hụi vì không biết sớm hơn

Ai cũng mơ ước “trường sinh bất lão” để tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này nhưng điều này lại quá khó đối với nhiều người, đặc biệt là những người bị lão hóa sớm. Tuy nhiên, đâu ai biết rằng 80% tuổi thọ của con người thực sự là do chính bản thân mình quyết định. Vậy, chúng ta nên nắm bắt quyền kiểm soát 80% tuổi thọ này như thế nào?

Định luật "2-8" hay còn đươc gọi là nguyên tắc 80/20 (Nguyên tắc Pareto). Định luật này thường được áp dụng trong lĩnh vực tài chính, do Vilfredo Pareto tìm ra năm 1897. Đây được coi như một quy định ngầm mang ý nghĩa đại đa số mọi thứ trong cuộc sống không được phân phối đều nhau, trong đó khoảng 80% kết quả là do 20% nguyên nhân gây ra.

Tuy nhiên, các chuyên gia đã vận dụng nguyên tắc này vào lĩnh vực chăm sóc sức khỏe một cách linh hoạt hơn. Để sống khỏe hơn, bạn không cần phải "truy cầu" sự hoàn mỹ 100% nữa. Bạn chỉ cần nỗ lực 80% là đủ, 20% còn lại bạn được quyền "buông thả một chút" như sử dụng những thực phẩm ít lành mạnh hơn, cho phép bản thân đôi lúc được lười biếng và tận hưởng niềm vui của sự thoải mái đó. Hơn thế nữa, các nhà khoa học cũng phát hiện ra rằng 20% ​​là do các yếu tố bên trong như chủng tộc, giới tính, gen và 80% là do các yếu tố bên ngoài như thói quen, chế độ ăn uống và tính cách. Nói cách khác, 80% tuổi thọ của con người thực sự là do chính họ quyết định.

Sau 50 tuổi, nghiêm túc tuân thủ định luật 2-8, bệnh tật không dám quấy phá, khỏe mạnh cả đời mà nhiều người tiếc hùi hụi vì không biết sớm hơn - Ảnh 1.

Tuổi thọ cao có thể là điều mà nhiều người mơ ước, đặc biệt là đối với những người mà cơ thể đã bắt đầu lão hóa sau tuổi 50 và bước sang nửa cuối cuộc đời.

Do đó, việc áp dụng định luật "2-8" để sống khỏe mỗi ngày nhanh chóng được hội yêu sức khỏe hưởng ứng và nhận về những phản hồi tích cực. Chính vì vậy, hãy cùng tìm hiểu xem vì sao nguyên tắc này được yêu thích như thế và chúng ta nên nắm bắt quyền kiểm soát 80% tuổi thọ này như thế nào nhé?

Chế độ ăn: 2 tinh – 8 thô

Đồ ăn quá tinh là đặc điểm trong phong cách ăn uống của người hiện đại. Đây cũng là nguyên nhân khiến con người dễ mắc "bệnh thịnh suy" như đường huyết cao, tiểu đường, béo phì, các vấn đề về sức khỏe tim mạch...

Mặc dù thực phẩm tinh tốt cho tiêu hóa, nhưng những thực phẩm này có hàm lượng carbohydrate cao và giá trị dinh dưỡng thấp. Cho nên đây không phải là lựa chọn hàng đầu cho một chế độ ăn uống lành mạnh. Do đó, ngũ cốc thô chính là lựa chọn tối ưu cho sức khỏe vì thực phẩm thô có thể cung cấp cho cơ thể nguồn dinh dưỡng phong phú, lại giàu chất xơ, có lợi cho nhu động đường tiêu hóa.

Sau 50 tuổi, nghiêm túc tuân thủ định luật 2-8, bệnh tật không dám quấy phá, khỏe mạnh cả đời mà nhiều người tiếc hùi hụi vì không biết sớm hơn - Ảnh 2.

Về chế độ ăn, chúng ta nên chọn "2 phần tinh và 8 phần thô", không nên ăn tinh quá mà nên ăn nhiều ngũ cốc.

Yến mạch, kiều mạch, đậu nành và các sản phẩm ngũ cốc thô khác có thể giúp kiểm soát và giảm lượng đường trong máu, giảm nguy cơ mắc bệnh cao huyết áp, tiểu đường và béo phì, đồng thời giúp răng chắc khỏe. Tuy nhiên, nếu khẩu phần ăn chỉ có ngũ cốc nguyên hạt thì cũng ảnh hưởng đến tiêu hóa và tăng gánh nặng cho dạ dày. Do đó, lời khuyên cho bạn là nên ăn thô 8 phần mà thôi.

Mặc quần áo: 2 lạnh – 8 ấm

Sau 50 tuổi, nghiêm túc tuân thủ định luật 2-8, bệnh tật không dám quấy phá, khỏe mạnh cả đời mà nhiều người tiếc hùi hụi vì không biết sớm hơn - Ảnh 3.

Vào mùa đông, nhiệt độ xuống thấp, bạn cần phải giữ ấm kịp thời tùy theo sự thay đổi của thời tiết, không được mặc "thời trang phang thời tiết". Đặc biệt, phải giữ ấm gan bàn chân, khớp và bụng. Hơi lạnh thường xâm nhập vào cơ thể từ gan bàn chân và bụng. Hai bộ phận này nếu không được giữ ấm đúng cách, bạn sẽ rất dễ bị cảm lạnh. Nếu phần lạnh ở trong khớp thì tình trạng sẽ nghiêm trọng hơn, sau này khớp dễ xuất hiện các di chứng như viêm, đau khớp. Đây là nguyên tắc đặc biệt quan trọng với người lớn tuổi vì nếu xương khớp không khoẻ sẽ dễ dẫn đến bị ngã và kéo theo nhiều hệ luỵ khác.

Tuy nhiên, đừng giữ ấm bằng cách mặc quần áo quá dày. Vì quần áo dày không dễ tản nhiệt nên một khi nhiệt độ cơ thể thay đổi rất dễ bị cảm lạnh, cảm lạnh. Hơn nữa, mặc quần áo quá dày sẽ khiến mồ hôi tiết ra nhiều dẫn đến cơ thể bị âm dương. Ngoài ra, việc giữ ấm quá mức sẽ khiến khả năng chống lạnh và miễn dịch của cơ thể giảm sút, từ đó dễ bị cảm lạnh và ốm vặt.

Bên cạnh đó, hơi lạnh có thể kích thích cơ thể con người, thúc đẩy tuần hoàn máu, nâng cao khả năng chống lạnh của cơ thể, có lợi cho sự vận động của khí và huyết trong cơ quan nội tạng. Vì vậy, quy tắc "2-8" này cực kỳ quan trọng trong việc mặc quầquần, đặc biệt khi mùa đông đang "gõ cửa".

Bệnh tật: Điều trị 2 phần –  phòng ngừa 8 phần

Sau 50 tuổi, nghiêm túc tuân thủ định luật 2-8, bệnh tật không dám quấy phá, khỏe mạnh cả đời mà nhiều người tiếc hùi hụi vì không biết sớm hơn - Ảnh 4.

80% tuổi thọ của con người thực sự là do chính họ quyết định.

Hầu hết mọi người đều đổ xô đi khám chữa bệnh sau khi bệnh đã đến, thậm chí còn dồn cả tính mạng vào bệnh viện với hy vọng chữa khỏi bệnh, cứu sống bản thân. Tuy nhiên đây là thái độ, thói quen sai lầm. Bởi vì, khi bệnh đã xuất hiện thì mới tiến hành điều trị, lúc này dù có chữa khỏi thì cũng gây tổn thất rất lớn cho cơ thể và sức khỏe kém đi rất nhiều so với trước đó.

Chính vì thế, thái độ đúng đắn đối với bệnh tật chính là điều trị 2 phần, phòng ngừa 8 phần. Bởi nếu chúng ta dành 80% sức lực vào việc phòng bệnh, thì bệnh sẽ không tìm đến bạn.

Ông cha ta từ xưa đã có câu: "Phòng bệnh hơn chữa bệnh". Đó là phương châm sống đúng đắn mà chúng ta nên học hỏi. Phòng bệnh, một mặt là ngăn ngừa những bệnh có thể xảy ra. Mặt khác, đối với những bệnh đã xuất hiện, cần đề phòng khả năng diễn biến xấu ở giai đoạn tiếp theo, ngăn ngừa biến chứng.

Ăn uống: 2 đói – 8 no

Các nhà khoa học Mỹ phát hiện ra rằng: "Đói nhẹ giúp ngăn ngừa một số bệnh thông thường, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ cho con người".

Để chứng minh luận điểm này các nhà khoa học đã tiến hành các thí nghiệm tương tự trên một số con chuột và đưa ra kết luận những con chuột thí nghiệm bị bỏ đói một chút có thể chất tốt hơn, trái tim khỏe hơn và khả năng miễn dịch mạnh hơn so với những con chuột thí nghiệm được cho ăn đầy đủ .

Các nghiên cứu bệnh lý quốc tế cũng phát hiện ra rằng ăn no trong thời gian dài sẽ làm tăng gánh nặng cho dạ dày và ruột; đồng thời tăng nguy cơ mắc các vấn đề sức khỏe tim mạch, bệnh Alzheimer, tiểu đường và các vấn đề sức khỏe khác trên cơ thể con người.

Vì vậy, nếu bạn muốn sống lâu và khỏe mạnh, bạn phải thực hiện chế độ 2 phần đói, 8 phần no. Nhưng làm thế nào để kiểm soát lượng thức ăn? Bạn nên ăn một chút khi cảm thấy hơi đói, không nên đợi đến khi đói quá vì điều này có thể khiến bạn ăn nhiều hơn. Khi ăn phải bỏ đũa xuống ngay khi bản thân cảm thấy gần no, không nên ăn đến mức quá no.

Tâm trạng: 2 buồn – 8 vui

Sau 50 tuổi, nghiêm túc tuân thủ định luật 2-8, bệnh tật không dám quấy phá, khỏe mạnh cả đời mà nhiều người tiếc hùi hụi vì không biết sớm hơn - Ảnh 5.

nếu mọi người nhìn mọi việc bằng tâm thế "2 buồn – 8 vui" và kiểm soát được cảm xúc của mình thì họ sẽ giảm được rất nhiều phiền muộn và trở nên hạnh phúc hơn.

Không thể không kể đến ảnh hưởng của cảm xúc đến sức khỏe con người, thậm chí ảnh hưởng đến sức khỏe còn nhiều hơn cả lối sống. Chắc hẳn ai cũng đã từng cảm nhận như vậy, khi cảm thấy cơ thể không được khỏe hoặc khi cơ thể bị ốm thì những thay đổi về cảm xúc sẽ rõ ràng hơn, và mọi người sẽ dễ cáu kỉnh, lo lắng hơn.

Ngược lại, khi tâm trạng không tốt sẽ khiến cơ thể kiệt sức, trường hợp nặng có thể xuất hiện cảm giác khó chịu như kém ăn, đau đầu, chóng mặt, tim đập nhanh... Đây là tác động của cảm xúc đến sức khỏe. Do đó, nếu mọi người nhìn mọi việc bằng tâm thế "2 buồn – 8 vui" và kiểm soát được cảm xúc của mình thì họ sẽ giảm được rất nhiều phiền muộn và trở nên hạnh phúc hơn.

Mọi thứ trong thế giới con người dường như đều có những điểm khác biệt riêng, nhưng chúng cũng có những quy luật nội tại của riêng mình, và con người cũng vậy. Chỉ khi hiểu được quy luật của cuộc sống, con người mới có thể ứng phó với thiên nhiên và có được tuổi thọ khỏe mạnh. "Quy tắc vàng 2-8 về sức khỏe" dường như rất đơn giản nhưng lại khó có thể đạt được nếu không lưu tâm. Sau tuổi trung niên, nếu con người duy trì được điều luật này thì tuổi thọ sẽ nằm trong bàn tay bạn.  

Nguồn và ảnh: Aboluowang

Minh Hà / Theo Trí thức trẻ

FACEBOOK:

https://www.facebook.com/100003760989015/posts/2462935527175123/

Vấn đề khi nhấn? Chép và dán URL này vào trình duyệt:
https://anle20.wordpress.com/2022/01/13/sau-50-tuoi-nghiem-tuc-tuan-thu-dinh-luat-2-8-benh-tat-khong-dam-quay-pha-nhieu-nguoi-tiec-hui-hui-vi-khong-biet-som-hon/

Còn Chút Gì Để Nhớ...

Xin FWD to  quý vị cùng thân hữu...!
Cảm ơn nguyên ca sỹ Mingo Hoàng Trong Minh
Trân trọng!
Lienbinhdinh Lien 

VÒNG NGUYỆT QUẾ CHO PHỐ NÚI CAO...      
(LỜI NGƯỜI ĐĂNG: CÓ RẤT NHIỀU CA SĨ TRÌNH DIỄN BÀI NÀY XIN LẤY 1 TRONG SỐ ĐÓ ĐỂ DIỄN ĐẠT... 

Còn Chút Gì Để Nhớ - Khánh Ly.

                                       
Trương Đình Huấn

Thi sĩ Vũ Hữu Định làm bài thơ “Còn Chút Gì Để Nhớ” vào năm 1970 khi bị đày lên Pleiku để làm Lao công đào binh. Bài thơ sau đó được nhạc sĩ Phạm Duy – “ông vua” phổ nhạc của Việt Nam đã lấy nguyên bài thơ làm ca từ không bỏ hoặc thêm bớt một từ nào cả. Bản nhạc nhanh chóng được công chúng đón nhận :
"phố núi cao phố núi đầy sương
phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
anh khách lạ đi lên đi xuống
may mà có em đời còn dễ thương
phố núi cao phố núi trời gần
 phố xá không xa nên phố tình thân
 đi dăm phút đã về chốn cũ
 một buổi chiều nào lòng bỗng bâng khuâng
 em Pleiku má đỏ môi hồng
 ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
 nên mắt em ướt và tóc em ướt
 da em mềm như mây chiều trong
xin cảm ơn thành phố có em
xin cảm ơn một mái tóc mềm
mai xa lắc bên đồn biên giới
còn một chút gì để nhớ để quên"
Vũ Hữu Định đã tiết lộ với bạn bè là “em” trong bài thơ này chỉ là nhân vật mà anh đã… nhặt được trong tưởng tượng trong giây phút linh hiển nhất của mình là khi làm thơ.
Khi Phạm Duy “chắp cánh” cho bài thơ bằng một bài hát bất tử, cả nhà thơ và nhạc sĩ đã đội vòng nguyệt quế cho Pleiku, một miền cao nguyên trung phần quanh năm sương phủ núi đồi, một vùng thủ phủ của quân khu 2 nên lính đóng quân nhiều hơn thường dân ở. Nếu không có bài thơ này thì ít ai biết đến một thành phố xa xôi “quanh năm mùa đông” và những người yêu thơ không thuộc nằm lòng câu: "May mà có em đời còn dễ thương."
Bài thơ gắn liền với tên tuổi của Vũ Hữu Định, nhắc đến tác giả là người ta nhớ Còn Chút Gì Để Nhớ và ngược lại. Thi sĩ Kim Tuấn là lính đóng quân gắn bó nhiều năm ở Pleiku, từng làm nhiều bài thơ cho phố núi sương mù này đã thốt lên về Vũ Hữu Định : “Mình từng ăn dầm ở dề ở đây mà chẳng làm được tích sự gì, vậy mà bỗng dưng một gã giang hồ từ đâu đó ghé chơi đã làm bài thơ nổi đình nổi đám cho Pleiku!”
Như vậy mới biết là một địa danh nào đó để cho nhiều người biết đến phải nhờ đến âm nhạc và thi ca. Những cung bậc tài hoa của nghệ thuật đã gây cảm xúc và lưu lại “chút gì để nhớ” để thôi thúc độc giả một ngày nào đó sẽ làm du khách được ghé thăm.
Pleiku thập niên 1960

Bài thơ được đăng trong báo Khởi Hành năm 1970, được lọt vào mắt của Phạm Duy, và nhạc sĩ đã tìm lên đến Pleiku để gặp Vũ Hữu Định, người lính đào ngũ hai năm rồi bị bắt đày lên cao nguyên để phục dịch chiến trường.

Trong một buổi chiều họp mặt nhiều văn nghệ sĩ của Pleiku, trong đó có tác giả của “Còn Chút Gì Để Nhớ” – Vũ Hữu Định. Anh mặc cái áo màu xám khắc sau lưng bốn chữ LCĐB (Lao công đào binh). Trong giới văn nghệ, người ta quí trọng tài năng của nhau chứ không phân biệt người đương thời quan cách và kẻ làm tội nhân.
Phạm Duy đã rút giấy bút ra từ túi áo và kẻ rất nhanh những dòng nhạc, rồi hát thử cho mọi người nghe bài Còn Chút Gì Để Nhớ và sau đó bài hát đã nổi tiếng ngay sau khi phát hành.

Thi sĩ Vũ Hữu Định tên thật là Lê Quang Trung (1942- 1981) sinh tại Thừa Thiên. Đã từng sống nhiều nơi ở Cao nguyên và Đà Nẵng, anh sống nghèo túng trong khoảng đời ngắn ngủi của mình, có tật mê rượu và thường giang hồ lang bạt đi đây đi đó.
Anh đã có nhiều thơ đang rải rác ở các báo với nhiều bút hiệu khác nhau và cuối cùng tên Vũ Hữu Định mới được nhiều người biết đến sau khi bản nhạc Còn Chút Gì Để Nhớ ra đời.

          “Giang hồ đâu cần ai phong ấn”

Chỉ trong chuỗi ngày giang hồ của mình, Vũ Hữu Định để lại cho đời một bài thơ làm nhiều người biết và để ý đến phố núi Pleiku. Tác phẩm đôi khi do ghi lại tình tiết của đời tư của nghệ sĩ, và nghệ phẩm không phải xuất xứ từ salon, từ chăn êm nệm ấm, mà từ nỗi đày ải nhân gian mà tác giả đã trải qua.
Một địa danh vốn ở ngoài đời đã đẹp, khi đi vào thi ca và âm nhạc sẽ trở thành nên thơ hơn, làm du khách muốn đến thăm hơn. Như bài thơ Đây Thôn Vỹ Dạ của Hàn Mặc Tử và bài nhạc Ai Lên Xứ Hoa Đào của Hoàng Nguyên.
Tôi đã có một đôi lần ghé lại Pleiku, từ con dốc cao đổ vào trung tâm, đã thấy “quanh năm mùa đông” ở trên từng màn sương ướt màu thông xứ sở cao nguyên. Không thể không nhớ đến một gã giang hồ làm thơ Vũ Hữu Định tài hoa bạc mệnh đã từ giã cuộc chơi trần thế vào năm 39 tuổi.
Tôi đi trong hoài tưởng về một Pleiku ngày ấy đã được Vũ Hữu Định khoác lên cho chiếc áo thi ca, đi loanh quanh hết mấy con đường không còn mù bụi đỏ như xưa để có đúng là “đi dăm phút đã về chốn cũ” không?

“Xin cảm ơn một mái tóc mềm” nào đó của Vũ Hữu Định đã cho chúng ta những hình dung về một phố núi cao nguyên Pleiku ngoài đời và một miền sương mù bất tận trong thơ. Một mái tóc mềm dẫu không có thật ở ngoài đời cũng kệ, cũng đủ làm cho May Mà Có Em Đời Còn Dễ Thương.
Sinh thời Vũ Hữu Định không có thi phẩm nào được xuất bản. Phải tới năm 1996, thi phẩm Còn Một Chút Gì Để Nhớ của anh, gồm 45 bài, mới được ấn hành, do sự đóng góp (công và của) của bằng hữu, nhất là của Trần Từ Duy.

Một đêm thơ Vũ Hữu Định được tổ chức tại Phú Nhuận để ra mắt thi phẩm, qui tụ rất đông bạn hữu và người hâm mộ, và nhờ đó, bà Kim Vân, vợ nhà thơ, đã tu sửa được cho chồng một nấm mồ khang trang tại nghĩa địa Gò Cà, Đà Nẵng. Bà là nhân vật trong bài thơ Cảm Ân Người Vợ Khổ của Vũ Hữu Định: 
"Lần nào em sinh nở
Anh cũng trên đường xa
Lần này em sinh nở
Anh cũng không có nhà."

Vũ Hữu Định tên thật là Lê Quang Trung, sinh tại Thừa Thiên, 1942, mất 16 tháng 1 Tân Dậu (1981) bên bờ Sông Hàn, Đà Nẵng.


Còn Chút Gì Để Nhớ - Khánh Ly.

*****


Hơn 99% Người BỊ ĐỘT QUỴ Đều Có 2 Dấu Hiệu Này | Nên Biết Trước Để Ngăn ...


Dấu hiệu trước khi bị đột quỵ, không được bỏ qua! | VTC Now

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2022

Phát sợ thói nói một đàng, làm một nẻo của người Việt...

Trên bàn ăn phê bình tham nhũng, nhưng lỡ bị cảnh sát bắt vì chạy nhanh thì cười hì hì kiếm cách xì tiền cho qua chuyện…

Đàn ông Việt có tính thích đọc sách báo rồi ra đường bàn bạc, nên trên phương diện ý thức công dân có lẽ trên thế giới ít có dân tộc nào hiểu biết rộng hơn. Nhưng lạ một điều là cái kiến thức đó lại không được dùng để xây dựng cho cá nhân hay xã hội cho nên chúng ta mới thua kém các sắc dân khác.

Không nói đâu xa chỉ cần bước vào một tiệm nhậu hay quá cà phê vốn đầy rẫy trên mọi nẻo đường đất nước là người ta có thể nghe đủ mọi câu chuyện từ Tây sang Tàu đến Việt Nam: áp phe, mánh lới làm ăn, lạm phát, tham nhũng, đại học Úc-Mỹ, tranh chấp Biển Đông, cách mạng Ai Cập, khủng hoảng kinh tế toàn cầu v.v…Nhờ đọc nhiều báo mạng, báo giấy lại thích xem tivi, nghe radio nên nhiều người biết rất rỏ tình hình thời sự.

Chẳng hạn khi bàn về môi trường ai cũng hiểu nhiệt độ trái đất nóng khiến tan băng làm nước biển mặn dâng cao tràn vào ruộng lúa – nhưng rồi sau đó thì quăng rác ngay xuống lề đường như xem chuyện bảo vệ môi trường là do ai đó lo chứ không phải chuyện của mình.

Hay nói về xã hội văn minh thì nhiều người sau khi so sánh cách sống của Mỹ – Tây rồi bước ra đường cứ mặc tình chen lấn.

Hoặc trên bàn ăn phê bình tham nhũng, nhưng lỡ bị cảnh sát bắt vì chạy nhanh thì cười hì hì kiếm cách xì tiền cho qua chuyện.

Các phường xóm treo biển đề cao Nếp Sống Văn Hoá ngay bên cạnh những quán ăn nhậu ồn ào, rồi đến tối xì ke ma tuý. Sơn chữ Cấm Đái Bậy thì đêm khuya ăn nhậu sương sướng rồi cứ tiện đâu thì xì đó.

Người Việt lại hay châm biếm các dân tộc khác: xem thường người Tàu cho dù Trung Quốc đang chiếm lĩnh kinh tế và lấn chiếm biển Đông; cười dân Mỹ vì bên đó đi làm cực quá chớ không biết hưởng như ở Việt Nam.

Còn tại hải ngoại, câu nói đầu tiên suốt 30 năm là ra nước ngoài rồi phải đoàn kết lại lo cho cộng đồng và đất nước; ngay sau đó quay lại đả kích lẩn nhau.

Cái khó là người Việt nào cũng tài giỏi về lý luận, thích tranh luận nhưng thường là nói thì hay mà làm thì dở, thậm chí không chịu làm. Vậy nên từ xưa cha ông ta đã có câu: nói một đàng làm một nẻo!

Cái tật này nếu là ở một người dân bình thường đã là không hay ho gì, nếu là một người có vị trí cao trong xã hội thì nguy hại vô cùng. Công việc không thành là do cái tật này. Và mất lòng tin lẫn nhau cũng từ đó mà ra.

Khắc phục cái tập tính không hay ho gì này quả là việc không đơn giản tý nào, phải rèn từ nhỏ thì may ra mới bỏ được.

Theo TẠP CHÍ VĂN HÓA NGHỆ AN

 Vấn đề khi nhấn? Chép và dán URL này vào trình duyệt:

https://anle20.wordpress.com/2022/02/14/phat-so-thoi-noi-mot-dang-lam-mot-neo-cua-nguoi-viet-3/

Vài chuyện hài hước về việc “đừng tự cho mình là quá quan trọng”....

    Trên thế giới này, sinh mênh nào cũng đều rất quan trọng, do đó cần phải biết cách trân quý người khác. Còn những ai tự cho mình là người quá quan trọng thì thường hay phải chuốc lấy sự xấu hổ. Dưới đây là một vài câu chuyện ngụ ngôn hài hước (chưa hẳn đã có thật) về những bài học như thế.

Lúc cần cúi xuống thì nên cúi
Benjamin Franklin được xưng là một trong những vị Cha lập quốc của Hoa Kỳ. Có một câu chuyện kể về ông như thế này:

Một lần, Benjamin Franklin đến thăm một vị tiền bối đáng kính. Lúc ấy ông tuổi trẻ, khí thế mạnh mẽ nên cứ ngẩng cao đầu mà sải bước đi rất nhanh.

Vài chuyện hài hước về việc

(Tranh: Họa sĩ David Martin, Wikipedia, Public Domain)
Không ngờ vừa bước đến cửa thì đầu của ông bị đập mạnh vào cái khung bên trên. Đau điếng cả người, ông không ngừng dùng tay mà xoa xoa, lại vừa nhìn cái khung cửa thấp hơn thân thể mình.

Vị tiền bối chứng kiến cảnh này liền nói: “Rất đau phải không? Nhưng mà đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất của chuyến thăm ta ngày hôm nay của cậu đấy! Một người muốn sống bình an vô sự trên đời thì lúc nào cũng phải ghi nhớ rằng: Lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu.”

Đừng quá tự coi trọng mình
George Bernard Shaw là nhà soạn kịch người Anh gốc Ireland, đạt giải Nobel Văn học năm 1925. Trong cuộc đời ông có một câu chuyện như thế này.

Vài chuyện hài hước về việc

(Ảnh: Alvin Langdon Coburn, Wikipedia, Public Domain)

Một ngày nọ khi George Bernard Shaw nhàn rỗi, không có việc gì để làm, ông đã chơi đùa cùng một bé gái nhỏ tuổi. Lúc mặt trời đã lặn, George nói với bé gái: “Cháu hãy về nhà và nói với mẹ cháu rằng, con và ông George Bernard Shaw đã chơi cùng nhau một buổi chiều!”

Không ngờ, bé gái lập tức nói: “Ông cũng về nhà và bảo với mẹ ông là Mary đã chơi đùa cùng ông một buổi chiều nhé!”

Về sau này, nhà soạn kịch thường nói với người khác rằng: “Nhất định không được quá tự xem trọng mình!”

Đôi khi cần phải lùi một bước
Tô Đông Pha là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thời Tống. Lúc còn trẻ, ông là một người rất kiêu căng ngạo mạn. Một hôm, ông đang đi trên con đường nhỏ ở cánh đồng thì gặp một cô gái đi ngược chiều.

Cô gái đang gánh một gánh bùn nhưng Tô Đông Pha nhất định không nhường đường. Hai người không ai chịu nhường đường cho ai. Cuối cùng cô gái đưa ra một điều kiện rằng, nếu Tô Đông Pha đối được câu của cô thì cô sẽ nhường đường. Tô Đông Pha cao hứng đồng ý.

Vài chuyện hài hước về việc

Tô Đông Pha là một nhà văn, nhà thơ nổi tiếng nằm trong Bát đại gia Đường Tống. (Tranh: Họa sĩ Triệu Mạnh Phủ, Wikipedia, Public Domain)
Cô gái bèn nói: “Nhất đam trọng nê đáng tử lộ” (Một gánh bùn nặng ngăn cản đường).

Tô Đông Pha nghe xong, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nhất thời không đối lại được. Những người nông dân đang cấy lúa dưới ruộng thấy vậy thì cười lớn. Dưới tình thế cấp bách, Tô Đông Pha cũng đưa ra vế đối: “Lưỡng bàng phu tử tiếu nhan hồi” (Hai bên phu tử cười đáp trả).

Cuối cùng, Tô Đông Pha chịu cởi giày, cởi tất, lội xuống ruộng nhường đường cho cô gái.

Trên thực tế, sự sang quý hay hèn hạ, trọng hay khinh của một người không được quyết định ở tiêu chuẩn mà người ấy tự đặt ra. Bình tĩnh, khiêm tốn, không khoa trương, không cho mình là quan trọng thì mới có thể trở thành người quan trọng trong mắt mọi người.

Không tự cho mình là người quá quan trọng kỳ thực là một loại tu dưỡng, một loại phong độ, một loại cảnh giới cao thượng, một thái độ xử thế lạc quan, một sự trưởng thành về tâm tính.

Người có thể dùng tâm thái “không quá xem trọng mình” để đối đãi với người khác sẽ khiến bản thân mạnh mẽ hơn, phong độ hơn. Cuộc sống của người ấy cũng trở nên dễ dàng hơn, kiên định hơn. Nếu như trong xã hội, ai ai cũng dùng loại tâm này để xử thế thì sẽ khiến cho xã hội hài hòa hơn rất nhiều.

Theo Vision Times tiếng Trung / An Hòa biên tập / Trí thức VN

Vấn đề khi nhấn? Chép và dán URL này vào trình duyệt:
https://anle20.wordpress.com/2022/02/14/vai-chuyen-hai-huoc-ve-viec-dung-tu-cho-minh-la-qua-quan-trong-2/



Miền quê đưa khách ‘du hành’ về quá khứ...

CẦN THƠ - Nơi này như một miền quê thu nhỏ, với mái nhà tranh, đồ vật xưa cũ hàng chục năm về trước.

Cần Thơ nổi tiếng với các điểm du lịch sinh thái miệt vườn đậm chất Nam Bộ. Muốn có không gian trải nghiệm nét xưa miền Tây, bạn có thể ghé khu sinh thái ẩm thực Quê mình, phường Hưng Lợi, quận Ninh Kiều. Nơi này có diện tích khoảng 7.000 m2 gồm không gian cây xanh, ao hồ, nhà vườn trưng bày các món đồ xưa cũ cách đây hàng chục năm.

Trong khu sinh thái có nhiều công trình tái hiện nét xưa Nam Bộ. Ngôi nhà ba gian theo kiến trúc truyền thống, bộ bàn ghế gỗ, bức tranh kiếng, đèn măng-xông, tủ thờ, lư hương đồng... được gìn giữ cẩn thận, mang nét trang nghiêm, hoài cổ.

Một góc trưng bày tivi, quạt gió, bình thủy, đồ gốm... Tại đây cũng có những bộ sưu tập hiện vật thú vị, như hơn 100 máy cát-sét, thu băng vẫn còn sử dụng được.

Ấn tượng nhất là bộ sưu tập máy Kohler 4 với hơn 100 chiếc. Cách đây khoảng 50 năm, chiếc máy là tài sản lớn của nhiều người miền Nam khi còn di chuyển chủ yếu bằng ghe, xuồng trên sông. Hiện còn rất ít người sử dụng chiếc máy này. Máy được xếp thành hàng dài ở khu sinh thái, đi đâu du khách cũng có thể bắt gặp.

Dụng cụ để đong lúa gạo ở Nam Bộ thời xưa. Thùng có hình trụ được gọi là cái táo, còn gọi là thùng quan. Một táo bằng 20 lít.

Bộ đèn dầu đủ sắc màu, kích thước được cất kỹ lưỡng trong tủ kính.

Một góc nhỏ hàng quán quen thuộc với trẻ em Nam Bộ bán nước giải khát, đồ chơi, bánh kẹo.

Nơi này cũng không gian sang trọng như phòng Hội đồng được trang trí bằng những hiện vật quý hiếm. Khu sinh thái mở cửa từ 8h đến 22h hàng ngày, ngoài thưởng cảnh, khách có thể dùng bữa với các món ăn đặc trưng Nam Bộ.

Huỳnh Nhi / Vietnam Express 

Vấn đề khi nhấn? Chép và dán URL này vào trình duyệt: